Chương 75

"Chị, chị đắc tội với bà mối Trương rồi đó.” Vu Tinh có chút sốt ruột.

Vu Tình không thèm để ý chút nào, đắc tội thì đắc tội, bà mối Trương có loại suy nghĩ này, cũng không biết đã hại bao nhiêu cô gái rồi.

Rõ ràng là một vài tên lưu manh không biết xấu hổ sau đó có suy nghĩ lệch lạc, bây giờ lại trách cô gái nhà người ta, vậy có phải sau này lại có loại chuyện như thế vậy thì vẫn nghĩ như thế hay không.

Những cô gái đơn thuần tốt bụng kia có phải bước ra cửa đã là một sai lầm, quả thực là không hợp thói thường mà.

"Đắc tội thì đắc tội, chẳng lẽ không có bà mai thì con trai con gái không thể kết hôn được sao, hơn nữa, ở đây cũng không thiếu gì bà mai. Rời khỏi bà ta sẽ không có bà mai nào khác chắc, nhà chúng ta như thế nào tất cả mọi người đều biết rõ, chỉ cần bọn nhỏ tốt, sẽ không lo không cưới được vợ.” Vu Tình lạnh lùng nói.

Vu Tinh lần đầu tiên thấy chị cô ta thoáng cái đã nói ra được nhiều đạo lý như vậy, lập tức sững sờ: "Chị, chị đã thay đổi rất nhiều!”

"Cái gì? Chị, chị thay đổi, chị thay đổi chỗ nào?" Vu Tình cho rằng cô ta phát hiện ra mình đã thay đổi cốt lõi, trong lòng có chút khẩn trương.

Vu Tinh cười hắc hắc: "Chị, em cảm thấy chị trở nên lợi hại hơn rất nhiều.”

Vu Tình thở phào nhẹ nhõm: "Chị có thể không thay đổi sao! Bây giờ anh rể của em đã không còn, một nhà lớn như vậy dựa vào một mình chị, nếu chị không lợi hại một chút, không chừng còn có người muốn khi dễ cô nhi quả mẫu bọn chị đó.”

Từ Tuyết Hoa ở một bên thẳng lưng nói: "Đúng vậy, lúc cha cháu vừa mất, bác gái Hoa ở sát vách đã tới bắt nạt mẹ cháu, còn khiến mẹ cháu bị thương, nếu không phải có ông bà nội cháu đến, mấy người nhà cháu đều đã bị đánh rồi.”

"Cái gì, cô ta lại dám khi dễ mẹ cháu sao, bây giờ em sẽ đi báo thù thay cho chị.” Vu Tinh nói xong xắn tay áo lên muốn xông ra ngoài.

Vu Tình vội vàng kéo cô ta lại: "Được rồi, nhà cách vách kia cũng không chiếm được tiện nghi gì, bây giờ cũng không dám đến nhà náo loạn nữa rồi, không cần để ý tới bọn họ.”

Vu Tinh nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất, thầm mắng vài tiếng sang nhà cách vách, lúc này mới dừng bước.

"Mẹ, đã nấu xong canh đậu xanh rồi.” Lý Mai ra khỏi bếp.

Vu Tình đi vào phòng lấy đường trắng ra đưa cho Lý Mai: "Cho chút đường trắng vào đi, để nguội canh rồi mang cho cho bọn họ.”

Lý Mai nhận lấy đường trắng liền thêm chút vào canh.

Vu Tình ra khỏi phòng bếp, tiếp tục nghe Vu Tinh nói chuyện.

Nhắc tới chuyện Hiếu Minh kết hôn, Vu Tình cự tuyệt: "Chị định qua nghỉ hè sẽ cho Hiếu Minh đi học, chuyện kết hôn cũng không vội, bây giờ đã không còn như trước nữa rồi, có thể kết hôn muộn một chút.”

"Đi học sao?” Vu Tinh nhíu nhíu mày: "Bây giờ đi học thì có muộn quá hay không, Hiếu Minh đã sắp mười bảy tuổi rồi, để thằng bé đi học trung học cơ sở, có phải hơi lớn tuổi rồi không chị.”

"Không đâu." Hiện tại đại học mới khôi phục lại được vài năm, hai ba mươi tuổi đều có thể thi đại học, Hiếu Minh mới mười bảy tuổi, vậy càng có thể thi, hơn nữa Hiếu Minh còn có chút kiến thức cơ bản ở trong đầu, học một năm trung học cơ sở là có thể lên trung học phổ thông rồi.

Canh đậu xanh để nguội, Lý Mai vừa chuẩn bị đi đưa canh thì tiếng khóc của Hạo Viễn từ trong phòng truyền ra.

"Con vào xem Hạo Viễn đi, mẹ mang canh ra đồng cho." Vu Tình nhận lấy canh đậu xanh từ trong tay cô ấy, xách theo muốn đi xuống ruộng.

Từ Tuyết Hoa thấy thế nhận lấy một cái giỏ khác trong tay cô: "Mẹ, con đi với mẹ.”

"Tinh Tinh, em và Hướng Đông ở nhà chờ chị, đợi một lát chị sẽ trở về." Vu Tình nói xong dẫn theo Từ Tuyết Hoa ra cửa.

Hai người đi khoảng bảy tám phút đã xuống đến ruộng.

Ba anh em Từ Hiếu Nghĩa đang ngồi xổm giữa ruộng làm việc, mặt trời chiếu lên người đầy mồ hôi: "Hiếu Nghĩa, Hiếu Nhân, Hiếu Minh, khát thì tới uống chút nước đi.”

Từ Tuyết Hoa hô theo: "Anh cả, anh hai, anh ba, chị dâu cả nấu canh đậu xanh cho các anh uống nè.”

Ba anh em Từ Hiếu Nghĩa nghe thấy thanh âm liền vội vàng chạy tới.

Vu Tình nhìn ba người mặt đỏ bừng, một thân mồ hôi thì có chút đau lòng, vội vàng múc cho ba người một chén canh đậu xanh.

Từ Hiếu Minh nhận lấy một chén canh đậu xanh uống vào: "Wao ~ ngọt thật đó.”

Từ Hiếu Nhân bưng canh đậu xanh uống một ngụm, nhìn căn nhà gỗ nhỏ bên cạnh có chút ngượng ngùng, gãi gãi đầu nhìn về phía Vu Tình: "Mẹ, con muốn bưng qua cho Tú Lan uống một chút.”

Bất ngờ không kịp đề phòng đã bị rải cơm chó, Vu Tình vội vàng xua tay: "Đi đi, đi đi.”

Từ Hiếu Nhân được cho phép, bưng nước canh đậu xanh chạy vào trong nhà gỗ.

"Tuyết Hoa, con cũng đi gọi ông bà nội của con đến uống chút đi, trời nóng như vậy, uống chút canh đậu xanh để giải khát.” Vu Tình nói.

Từ Tuyết Hoa liền chạy về phía ông cụ Từ.

"Ông nội, bà nội ơi, mẹ cháu bảo chị dâu cả nấu canh đậu xanh, hai ông bà cũng đi qua uống một chén đi.” Từ Tuyết Hoa đi tới nói.

Ông cụ Từ đưa tay lau mồ hôi trên trán, dẫn theo bạn già đi về phía Vu Tình.

Ba người vừa đi, đáy mắt Từ Lan Trân ở một bên hiện lên một tia ghen tị, dựa vào cái gì mà Từ Tuyết Hoa lại được cưng chiều như vậy, ở nhà cũng không cần làm gì cả.

Ông trời đã để cho mình sống lại, vì sao không cho cô ta một kết thúc tốt đẹp, vì sao lại chạy đến thân thể của con gái Tô Hoa, mà không phải trong thân thể của Từ Tuyết Hoa.

Nếu như cô ta có thể sống lại vào nhà Vu Tình, có phải cô ta cũng không phải làm cái gì không.

Càng nghĩ Từ Lan Trân lại càng tức giận.

Đã gần một tháng rồi, hiện tại ngay cả Trương Kế Đông cũng không nhìn thấy, càng đừng nói có thể cho Trương Kế Đông một ít lương thực.

Bây giờ cuộc sống của Trương Kế Đông chính là thời điểm khổ sở nhất, cô ta còn nghe nói gần đây ông nội của Trương Kế Đông bị bệnh, vì khám bệnh, Trương Kế Đông lại bán lương thực vừa được phân phát đi rồi.

Có phải vào lúc này Từ Tuyết Hoa kia đã cứu Trương Kế Đông hay không, cô ta nhớ rõ kiếp trước Từ Tuyết Hoa đã cứu Trương Kế Đông vào một ngày mưa.

Trời đang nắng, khi nào thì mưa chứ.

Từ Lan Trân nhìn một vòng, cũng không tìm được Trương Kế Đông trẻ tuổi, không khỏi có chút nổi giận.

Sờ sờ khóe miệng khô nứt, Từ Lan Trân miệng khô lưỡi khô liếʍ liếʍ khóe miệng: "Mẹ, mẹ còn nước không, con khát rồi.”

Tô Hoa nghe thấy thanh âm này liền trợn trắng mắt: "Uống uống, con nhóc chết tiệt mày chỉ biết uống, không có nước, đều bị mày uống sạch rồi. Không phải Vu Tình vừa mang theo một thùng nước sao? Mày lấy chai đi xin ít nước về cho tao uống cùng nữa." Tô Hoa liếʍ liếʍ khóe miệng khô, vẻ mặt sốt ruột.

Từ Lan Trân có chút do dự, nhưng không chịu nổi khát nước, lúc này cô ta cũng khát muốn chết, cầm chén nước chạy tới.

Đến trước mặt, vẻ mặt ngượng ngùng: "Thím, thím có thể cho cháu một chén nước được không?”

Từ Tuyết Hoa vẻ mặt cự tuyệt: "Mẹ, đừng cho chị ta nước uống, lần trước chị ta còn đánh con.”

Vu Tình dừng tay lại, nhớ tới vụ đánh nhau lần trước.

Từ Lan Trân tức giận muốn chết, trên mặt lại là một bộ dáng đáng thương hề hề.

Bà cụ Từ có chút mềm lòng, nhìn Vu Tình nói: "Vợ thằng hai, đều là trẻ nhỏ cả, cho Lan Trân một chút đi.”

"Lan Trân?" Vu Tình lập tức một thân đề phòng, thăm dò nói: "Cái tên này thật dễ nghe, đưa chén cho thím đi.”

Từ Lan Trân vẻ mặt kinh hỉ, vội vàng đưa chén qua.

Từ Tuyết Hoa vẻ mặt không phục.

"Tiểu Đan, sao tên của cháu lại thay đổi vậy? Mẹ cháu đổi cho cháu à?” Vu Tình hỏi.

Từ Lan Trân lắc đầu, đắc ý nói: "Không phải, là cháu tự đổi, cháu cảm thấy dễ nghe nên dùng cái tên này, thím cũng cảm thấy dễ nghe sao?”

"Ừm, cũng rất dễ nghe.” Vu Tình không yên lòng nói.

Từ Lan Trân càng vui vẻ, cảm thấy ông trời không biết làm việc gì cả, thím Vu còn cảm thấy cái tên này của mình rất dễ nghe, nếu cô ta có thể làm con gái của thím thì tốt rồi.