Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 73

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cha Tôn giật mình, nhìn cảnh sát nói: "Có phải các người nhầm lẫn hay không, con trai nhà chúng tôi rất thành thật, không thể làm ra chuyện lưu manh được.”

Trong hai đồng chí cảnh sát có một người là phụ nữ rất đồng tình với con gái bị khi nhục, nên hiện giờ trong lòng càng đồng tình với cô gái kia, nghe thấy lời của cha Tôn, sắc mặt tối đi.

"Con trai ông có thành thật hay không, phải đưa đến đồn cảnh sát thẩm vấn mới có thể xác nhận.”

Cha Tôn đứng ở trong sân, trong lòng cũng không có một chút tin tưởng, ông ta rất hiểu con trai của ông ta, cả ngày đi theo tên Nhị Cẩu ở thôn nhà họ Trương lăn lộn cùng một chỗ, thật đúng là có thể làm ra loại chuyện này.

Nháy mắt với đứa con trai lớn ở một bên, cha Tôn ý bảo anh ta đi ra ngoài trông chừng thằng út, đừng để nó trở về.

Con trai cả nhà họ Tôn có chút sợ hãi, do dự một phen, đứng ra: "Đồng chí cảnh sát, tôi để quên một thứ ở ngoài ruộng, bây giờ tôi ra ngoài lấy một lát.”

Cha Tôn và mẹ Tôn vẻ mặt mong chờ.

"Không thể đi ra ngoài, đợi đến khi Tôn Hào trở về mới được đi.”

Sắc mặt cha Tôn trong nháy mắt kéo xuống.

Mẹ Tôn càng gấp đến độ xoay vòng.

Trong lòng mong mỏi con trai bà ta ngàn vạn lần đừng trở về.

Tôn Hào đi đến vịnh nhà họ Từ, không dám trực tiếp đi tìm Từ Tú Lan, anh ta tìm một góc ở gần nhà Từ Tú Lan ngồi xổm xuống.

Liên tiếp mấy tiếng đồng hồ, Tôn Hào cũng không nhìn thấy Từ Tú Lan, trong lòng không khỏi có chút phiền não, ngón tay không ngừng kéo lá cây trên cây.

Ngay lúc anh ta đứng dậy muốn đi, vừa xoay người lại thấy Từ Tú Lan xách giỏ đi về nhà, anh ta lập tức vui vẻ chạy về phía Từ Tú Lan.

"Tôn Hào, anh muốn làm gì?" Từ Tú Lan nhìn thấy anh ta thì rất ghét bỏ, lập tức đi vòng sang hướng bên cạnh.

Tôn Hào đứng chặn trước người cô ấy, cô ấy rẽ trái, anh ta cũng đi theo.

"Anh muốn làm gì?" Từ Tú Lan đem giỏ chắn trước người mình, khẩn trương nhìn Tôn Hào.

Tôn Hào nhìn thấy cô ấy sợ hãi, trong lòng không khỏi sảng khoái, chỉ có chút can đảm này còn dám cự tuyệt mình, thật sự là không biết tốt xấu gì.

"Từ Tú Lan, tôi muốn làm gì em không biết sao? Tôi muốn làm người yêu của em." Tôn Hào vẻ mặt tùy tiện cười nói, ngón tay trực tiếp đặt lên vai Từ Tú Lan.

Từ Tú Lan theo bản năng hất tay Tôn Hào ra, gân giọng lớn tiếng hô lên: "Mẹ, mẹ cứu con.”

Tôn Hồng ở trong sân cho gà mái trong nhà ăn, nghe thấy thanh âm, bưng bát thức ăn cho gà chạy ra ngoài.

Tôn Hào thầm mắng một tiếng, trực tiếp giậm chân bỏ chạy.

"Thằng ranh con chết tiệt này, dám khi dễ con gái của tao, mày là tạp chủng không biết xấu hổ.” Tôn Hồng hùng hùng hổ hổ chạy tới.

"Tú Lan, nó không làm gì con chứ?”

"Không sao đâu mẹ.” Từ Tú Lan cười nói.

Lúc này Tôn Hồng mới thở phào nhẹ nhõm, kéo tay con gái trở về nhà.

Hai mẹ con vừa về đến nhà.

Từ Kiến Quốc cũng trở về nhà với vẻ mặt phẫn nộ: "Trương Nhị Cẩu đã bị bắt rồi, cũng coi như là trừng phạt xứng đáng.”

"Vậy Trương Quế Hoa thì sao?” Tôn Hồng sốt ruột hỏi.

Từ Kiến Quốc lắc đầu, Trương Quế Hoa có thể xác nhận tội danh hay không còn chưa xác định, nhìn cô ta là đã biết không dám nhận tội rồi.

Còn có tên khốn kiếp Tôn Hào kia, thằng nhóc kia lại cũng tham dự vào chuyện này.

Với loại mặt hàng này, Mã Thải Lan còn dám làm mai cho con gái của ông ấy, nhìn vợ mình, Từ Kiến Quốc nổi giận đùng đùng nói: "Sau này ít tiếp xúc với Mã Thải Lan đi, cái thứ gì không biết, Tôn Hào kia tôi nghe ngóng chính là một tên côn đồ đó.”

Bình thường làm mai đều dựa theo môn đăng hộ đối, tốt xấu gì ông ấy cũng là đội trưởng, hơn nữa con gái của ông ấy không khờ không ngốc, Mã Thải Lan lại dám làm mối cho con gái của ông ấy một người như vậy.

Đây là coi thường bọn họ hay gì.

Mã Thải Lan không để ông ấy là một đội trưởng ở trong mắt, không có việc gì làm nên cho ông thêm buồn phiền, vậy ông ấy cũng sẽ không để cho Mã Thải Lan sống tốt.

Tôn Hồng thấy người đàn ông tức giận như vậy, cảm thấy còn có chuyện khác: "Chuyện gì xảy ra vậy, không phải Trương Nhị Cẩu bị bắt rồi sao, sao ông còn tức giận như vậy?”

Từ Kiến Quốc hừ lạnh một tiếng, thật cẩn thận nhìn con gái, lúc này mới nói: "Tú Lan nói ngày đó có hai người bắt cóc con bé, trong đó có Tôn Hào. May là mối hôn sự này không thành, nếu thành thì Tú Lan của chúng ta đã gả cho loại người gì rồi chứ.”

Sắc mặt Tôn Hồng trong nháy mắt trắng bệch: "Mã Thải Lan, tiện nhân này, làm mai cho Tú Lan nhà chúng ta loại người gì đây chứ, Kiến Quốc, sau này công việc mệt nhọc nhất của đội chúng ta ông cứ sắp xếp hết cho nhà bọn họ.”

Từ Kiến Quốc gật gật đầu: "Vừa vặn trong khoảng thời gian này ông Trương trông lợn bị bệnh, tôi sẽ bảo Mã Thải Lan đi dọn dẹp chuồng lợn.”

Tôn Hồng gật gật đầu, chỗ đó rất bẩn, còn hôi thối, làm việc mệt mỏi nhất, bình thường đều là thành phần không tốt mới đi làm, bây giờ giao cho Mã Thải Lan thì càng tốt.

Nói xong việc này, Tôn Hồng lập tức nhìn về phía con gái: "Tú Lan, Tôn Hào kia chắc chắn cũng sẽ bị cảnh sát bắt được, con không cần lo lắng. Có mẹ và cha con ở đây, sau này không ai dám làm tổn thương con nữa.”

Từ Tú Lan nhẹ giọng đáp một tiếng, những chuyện này ở trong lòng cô ấy lâu như vậy, cô ấy đã sớm nghĩ thông rồi, Hiếu Nhân cũng không ghét bỏ cô ấy, trong lòng cô ấy một chút lo lắng cũng không còn.

"Cha mẹ, con không sao, hai người không cần lo lắng cho con.” Từ Tú Lan cười nói.

Tôn Hồng thấy thế lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bên kia Tôn Hào không trực tiếp về nhà, sau khi anh ta chạy đi liền đi tìm Trương Nhị Cẩu, nghĩ Trương Nhị Cẩu có thể cho mình một chủ ý.

Một người phụ nữ cơ thể rách nát, nếu không phải có cha là đội trưởng, trong nhà có chút tiền, bộ dạng của cô ta lại không tệ, anh ta cũng không thèm kết hôn với cô ta đâu.

Tôn Hào khẽ ngâm nga hát đi đến thôn nhà họ Trương, đi thẳng đến nhà Trương Nhị Cẩu.

"Nhị Cẩu, mày có ở nhà không?” Tôn Hào duỗi đầu nhìn vào sân nhà Trương Nhị Cẩu.

Mẹ Trương ngẩng đầu nhìn Tôn Hào, nhất thời trừng mắt: "Tôn Hào, sao cháu vẫn còn ở đây? Nhị Cẩu nhà thím bị bắt giải đến đồn cảnh sát rồi, cháu nói cho thím nghe, cháu có tham gia vào chuyện này không?”

"Cái gì, chuyện gì vậy." Tôn Hào vẻ mặt hoảng hốt, Trương Nhị Cẩu bị bắt đến đồn cảnh sát, không phải là chuyện của Từ Tú Lan chứ.

Vừa nghĩ đến đây trán Tôn Hào đều là mồ hôi, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi.

Mẹ Trương lau nước mắt: "Tôn Hào, có phải cháu cùng với Nhị Cẩu khi dễ cô gái nhà người ta không.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Tôn Hào trong nháy mắt trắng bệch, giậm chân chạy về phía nhà.

Xong đời, Trương Nhị Cẩu nhất định sẽ khai anh ta ra, anh ta phải nhanh chóng về nhà lấy chút tiền rồi chạy trốn.

Lúc đi tới thôn Tôn Hào rất cẩn thận, anh ta không dám trực tiếp vào nhà, mà dừng lại ở quanh đó.

Nhà họ Tôn, mẹ Tôn ở nhà đứng ngồi không yên, sắc trời tối sầm lại, cảnh sát vừa đi, bà ta liền vội vàng chạy ra ngoài, đứng ở trong thôn tìm kiếm bóng dáng của con trai.

Lúc này nhìn thấy bóng dáng của con trai mình, không biết đã phấn khích đến mức nào: "Hào Tử, mau cùng mẹ về nhà.”

Tôn Hào nhìn thấy mẹ anh ta thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đi theo phía sau bà ta: "Mẹ, trong nhà không có chuyện gì chứ?”

"Có chuyện, Hào Tử, con nói với mẹ đi, có phải con cùng Nhị Cẩu khi dễ cô gái ở vịnh nhà họ Từ không, hôm nay cảnh sát đã ở nhà chờ con cả một buổi chiều.” Mẹ Tôn tràn đầy sốt ruột nói.

Tôn Hào không dám giấu diếm, vẻ mặt sa sút nói: "Mẹ, mẹ cho con chút tiền đi, con không thể ở nhà được nữa, con muốn đi ra ngoài, con không muốn ngồi tù.”

“Con thật sự đã làm sao, thằng nhóc thối này, sao lá gan của con lại lớn như vậy chứ!" Mẹ Tôn nước mắt rầm rầm chảy xuống theo khóe mắt, đánh lên lưng con trai một cái.

Tôn Hào đau một tiếng, không nói gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »