Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đồng chí cảnh sát, là Trương Quế Hoa, là cô ta đã sai tôi đi làm nhục Từ Tú Lan, cô ta dụ dỗ tôi, dùng thân thể quyến rũ tôi, tôi mới giúp cô ta.” Trương Nhị Cẩu vẻ mặt kích động nói.

Trương Quế Hoa cô nghĩ có thể đẩy hết trách nhiệm lên người tôi sao, cô nghĩ đẹp lắm, cho dù Trương Nhị Cẩu tôi có ngồi tù cũng phải kéo cô theo.

"Còn có một người ở thôn nhà họ Mã, tên là Tôn Hào.” Trương Nhị Cẩu tiếp tục nói.

Tôn Hào, Từ Kiến Quốc cảm thấy cái tên này rất quen, hình như ông ấy đã từng nghe ở đâu đó rồi.

Trương Nhị Cẩu thấy vẻ mặt nghi hoặc của Từ Kiến Quốc, anh ta quay đầu tiếp tục nói: "Đội trưởng Từ, chắc hẳn là bác biết Tôn Hào nhỉ? Mấy ngày trước thằng nhóc kia còn nói với tôi, Từ Tú Lan sắp là người yêu của cậu ta!”

Lời này vừa nói ra, sao Từ Kiến Quốc còn không biết là ai, không phải là đối tượng mà Mã Thải Lan làm mối cho con gái của ông ấy sao.

Từ Kiến Quốc tức giận cả người phát run, vừa nghĩ đến con gái của ông ấy còn cùng nó đi ra ngoài nguyên một ngày đã cảm thấy sợ hãi.

Cũng may ngày đó Hiếu Minh đã cứu con gái ông ấy, bằng không hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Các người về trước đi, chúng tôi bên này lập tức đi đến thôn nhà họ Trương và thôn nhà họ Mã." Hiện giờ chính là thời điểm nghiêm trị tội lưu manh, chuyện này không phải là chuyện đùa.

Các đồng chí của đồn cảnh sát sẽ đến thôn bắt người ngay lập tức.

Từ Kiến Quốc và Từ Hiếu Nhân còn có đội trưởng thôn họ Trương ra khỏi đồn cảnh sát.

Nhìn đội trưởng Trương, Từ Kiến Quốc vẫn cảm kích ông ta có thể ra mặt làm chứng, nếu ông ta thật sự bao che cho người trong thôn mình, không làm chứng, thì ông ấy cũng không có cách nào khác.

“Đội trưởng Trương, cảm ơn ông có thể làm chứng giúp chúng tôi, còn chưa ăn cơm trưa đúng không, chúng ta đến tiệm cơm ăn một bữa đi, tôi mời.” Từ Kiến Quốc cười nói.

Đội trưởng Trương khoát tay áo áy náy nói: "Đội trưởng Từ đừng cảm ơn tôi, trong lòng tôi hổ thẹn lắm, Trương Nhị Cẩu là người trong thôn tôi, là tôi không quản tốt mới khiến cho con gái của ông phải chịu tội.”

Từ Kiến Quốc lắc đầu: "Không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Lúc này Từ Hiếu Nhân và đội trưởng Trương mới đi theo Từ Kiến Quốc đến tiệm cơm quốc doanh.

Đến tiệm cơm, Từ Kiến Quốc liền dẫn hai người tìm một chỗ ngồi xuống.

Từ Kiến Quốc cầm thực đơn, gọi ba bát mì chay, lại gọi thêm một món mặn.

“Đội trưởng Trương, Hiếu Nhân, hai người còn muốn ăn thêm gì nữa không?” Từ Kiến Quốc đưa thực đơn qua.

Đội trưởng Trương lắc đầu.

Từ Kiến Quốc đưa thực đơn cho Từ Hiếu Nhân tâm tư đang bay xa: "Hiếu Nhân, nhìn gì vậy, cháu còn muốn ăn cái gì nữa không?”

Từ Hiếu Nhân phục hồi lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: "Cháu không cần, cảm ơn bác trai.”

"Làm sao vậy, cháu nhìn cái gì mà xuất thần thế?" Từ Kiến Quốc đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, vẻ mặt đều là tò mò.

Khuôn mặt Từ Hiếu Nhân âm trầm, chỉ chỉ một bàn người ở phía trước bên phải chậm rãi nói: "Đó là cả nhà bác trai cả của cháu, mấy ngày trước bọn họ nói trong nhà không có lương thực ăn. Sau đó đến nhà ông nội cháu mang một túi lúa mì to đi, hôm nay lại ở chỗ này ăn thịt với cá.”

"Hàng năm chỉ cần đến vụ thu hoạch mùa hè và mùa thu, một nhà bác cả cháu lại đến nhà ông nội để lấy lương thực ăn, mỗi lần đều than nghèo, nói rằng bọn nhỏ trong nhà thiếu ăn, hôm nay nhìn ra cuộc sống vẫn tốt lắm.” Từ Hiếu Nhân sâu kín nói.

Từ Kiến Quốc thở dài, mỗi nhà đều có một nỗi khó xử riêng.

Từ Thừa Dũng đang ăn từng ngụm cơm trắng, lại cảm giác như có người đang nhìn mình, anh ta vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Từ Hiếu Nhân đang ngồi ở bàn trước.

Lần này gương mặt Từ Thừa Dũng giống như chất làm màu khó coi.

Cố Tuệ Nương nhìn bộ dáng sững sờ của chồng mình, có chút tò mò, ngẩng đầu nhai thịt vẻ mặt tò mò: "Thừa Dũng, sao vậy, không hợp khẩu vị sao?”

"Không, không có, anh nhìn thấy Hiếu Nhân.” Từ Thừa Dũng gượng gạo nói.

Vẻ mặt Cố Tuệ Nương như gặp quỷ: “Anh đừng nói đùa nữa, đây chính là tiệm cơm quốc doanh, cháu trai của anh có tiền đến đây ăn cơm sao? Hơn nữa Vu Tình nỡ cho nó tiền chắc.”

Không phải cô ta khinh thường người nông thôn, một đám người không có việc làm căn bản là không có tiền.

"Chính là Hiếu Nhân.” Từ Thừa Dũng kinh hoảng nói.

Anh ta và vợ cũng không phải thường xuyên đến tiệm cơm quốc doanh, mà nửa tháng mới đến ăn một lần để thư giãn.

Tháng này anh ta vừa mới tới đã đυ.ng phải cháu trai, thật sự là xui xẻo.

Mấy ngày trước anh ta còn về nhà cũ khóc than nghèo khổ, nói trong nhà không có tiền, bọn nhỏ trong nhà lại càng ăn không đủ no, nếu như hôm nay Hiếu Nhân trở về nói lung tung, cha mẹ anh ta chắc chắn sẽ tức giận với anh ta.

Nhìn Từ Hiếu Nhân, Từ Thừa Dũng không thể ngồi yên được nữa.

Hô một tiếng với Từ Hiếu Nhân: "Hiếu Nhân, đến ăn cơm đó à? Mẹ cháu có tới không?”

"Bác cả, mẹ cháu không tới.” Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Từ Hiếu Nhân vang lên.

Từ Kiến Quốc đưa lưng về phía Từ Thừa Dũng, Từ Thừa Dũng cũng không biết là ông ấy.

"Hiếu Nhân, đây không phải là lần này em họ của cháu thi tiến bộ hơn rất nhiều, bác và bác gái của cháu muốn cổ vũ thằng bé nên mới tới tiệm cơm. Bình thường nhà bác cũng chưa từng tới, hôm nay mới tới lần đầu tiên." Từ Thừa Dũng cố gắng muốn giải thích, nhưng càng giải thích lại càng hoảng hốt.

Đặc biệt là nhìn đôi mắt tương tự như em trai thứ hai của Từ Hiếu Nhân, anh ta luôn cảm thấy tâm tư nhỏ bé của mình giống như bị nhìn thấu toàn bộ, trong lòng hoảng hốt.

Từ Hiếu Nhân gật gật đầu, không nói gì.

Trong mắt Từ Kiến Quốc mang theo ý cười quay đầu nhìn thoáng qua Từ Thừa Dũng.

Từ Thừa Dũng liếc mắt một cái khϊếp sợ, kinh hoảng nhìn Từ Kiến Quốc: "Kiến Quốc, các người cùng đi lên trấn sao?”

"Ừm, hiện tại Hiếu Sinh đứng thứ mấy trong lớp vậy?" Từ Kiến Quốc có chút tò mò.

Vẻ mặt Từ Thừa Dũng xấu hổ: "Hiếu Sinh học tập không tốt lắm, lúc trước ở trong lớp đều xếp từ dưới xếp lên, hiện giờ tiến bộ hơn nhiều rồi.”

Về phần xếp thứ mấy thì anh ta không nói.

Từ Kiến Quốc không truy hỏi.

Mì được bưng lên bàn, mấy người Từ Kiến Quốc cũng không nói gì nữa, từng ngụm từng ngụm ăn mì.

Từ Thừa Dũng bưng cơm trắng lên ăn cũng không cảm thấy ngon.

Cố Tuệ Nương có chút tức giận nhìn người đàn ông nhà mình: "Anh sợ cái gì chứ, không phải chúng ta chỉ ăn một bữa cơm thôi sao, hơn nữa không chừng cha mẹ đã lấy tiền lén đưa cho nhà em hai và em ba rồi đó. Em dâu hai của anh mua xe đạp mới rồi, còn là thương hiệu Phượng Hoàng, anh nói xem cô ấy là một người phụ nữ thì lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, không chừng là cha mẹ cho.”

"Em ít nói bậy đi, cha mẹ làm sao có tiền mua xe đạp cho cô ấy được, có lẽ là tiền em dâu hai bán thịt lợn đó." Bằng không thì chính là lúc em hai còn sống đã tiết kiệm cho cô ấy.

Từ nhỏ em hai của anh ta đã có chủ ý, tính tình em ấy quái gở, nhưng bản lĩnh lớn, lúc nhỏ anh ta nhớ rõ ở phụ cận mất mùa, người trong nhà không có lương thực ăn.

Em hai của anh ta đã một mình lén lút chạy lên núi, khi đó mới là một cậu nhóc mười tuổi, một mình cả người đầy máu, không biết tìm được một đống khoai lang từ nơi nào.

Tự mình xé quần áo thành từng miếng một, buộc khoai lang lại với nhau, một mình liên tục lăn lộn đến hơn nửa đêm mới mang về đến nhà, nhà bọn họ cũng là bởi vì có chỗ khoai lang kia mới chống đỡ vượt qua, không thì đã bị chết đói hết rồi.

Đến bây giờ anh ta cũng không quên được, một đứa nhỏ mười tuổi, toàn thân đầy máu, ánh mắt sắc bén, toàn thân tản ra lệ khí, trên lưng đeo một bó khoai lang lớn.

Tuy nói khoai lang kia đã cứu mạng anh ta, nhưng từ sau lần đó anh ta bắt đầu sinh ra sợ hãi với người em trai này, càng ngày càng không muốn tới gần em trai.

Sau đó Từ Thừa Diên cưới Vu Tình, Từ Thừa Dũng lại càng chán ghét người em trai này, cảm giác anh ấy đang cố ý sỉ nhục mình nên mới cưới Vu Tình.

Khi anh ta nghe thấy tin Từ Thừa Diên qua đời, anh ta không khó chịu, ngược lại còn có chút cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn có chút nhảy nhót.
« Chương TrướcChương Tiếp »