Chương 70

"Đánh, đánh ác một chút, thằng nhóc Trương Nhị Cẩu này sớm nên bị đánh rồi, từ nhỏ đã không học giỏi, nhưng lại biết làm chuyện xấu." Người nói chuyện là một người phụ nữ, mấy ngày trước nhà bà ấy mua thịt, không biết sao lại bị mất.

Bà ấy nghi là Trương Nhị Cẩu đã trộm, nhưng tìm tới tận cửa rồi, không có cái gì cả, không có chứng cứ, bà ấy cũng không còn cách nào khác, nhưng bà ấy đã phải cất phiếu thịt rất lâu mới mua được một cân thịt kia, tức chết bà ấy rồi.

Cha Nhị Cẩu nhìn con trai cảm thấy vô cùng đau lòng, nhưng lại càng đau lòng đồ đạc trong nhà hơn.

Từ Kiến Quốc cầm gậy đập rất hăng hái, khiến cha Nhị Cẩu nhìn mà đau lòng đến hỏng, ông ta muốn tiến lên ngăn cản, nhưng Từ Kiến Quốc cầm một cây gậy lớn trừng mắt nhìn ông ta, ông ta liền không dám nữa.

Cha Nhị Cẩu vội vàng bảo vợ đi mời đội trưởng đến đây.

Đội trưởng vừa nghe thấy chuyện này thì nhức đầu, sao thằng nhóc Trương Nhị Cẩu này lại không chăm chỉ học hành cho tốt đi chứ.

Đội trưởng Trương đến nhà họ Trương, giật mình nhìn người trong sân: "Đội trưởng Từ?”

"Đây là đội trưởng của vịnh nhà họ Từ." Không biết ai trong đám đông đã hét lên.

Đội trưởng Trương lập tức ý thức được sự việc cấp bách, vội vàng đuổi mấy người đang xem náo nhiệt ra ngoài, sau đó đóng cửa lại.

Vẻ mặt xấu hổ nhìn Từ Kiến Quốc: "Đội trưởng Từ, thằng nhóc Nhị Cẩu này đã chọc gì ông vậy, ông nói việc này ra, chúng ta cùng nhau thương lượng.”

Cha Nhị Cẩu và mẹ Nhị Cẩu nhìn con trai đau lòng ôm lên rồi khóc.

Ánh mắt Từ Kiến Quốc hung ác, lạnh lùng nói: "Không thể thương lượng, không khiến thằng Trương Nhị Cẩu này ngồi tù rục xương, tôi sẽ không mang họ Từ.”

"Ôi, đội trưởng, anh nhìn xem, người này ở trước mặt anh còn kiêu ngạo như vậy, quả thực không để thôn họ Trương chúng ta vào trong mắt, hôm nay anh nhất định phải thay tôi giáo huấn thật tốt hai người này.” Mẹ Nhị Cẩu ôm con trai khóc lóc hô.

Đội trưởng Trương nét mặt già nua cũng có chút tức giận, nói như thế nào thì ông ta cũng là đội trưởng của thôn bọn họ, đây là vịnh nhà họ Từ không nể mặt.

“Đội trưởng Từ, rốt cuộc là thằng nhóc này chọc gì ông, ông nói ra chúng ta cùng giải quyết.”

"Thằng nhóc này làm nhục con gái tôi, ông nói chúng ta nên giải quyết như thế nào." Từ Kiến Quốc phẫn nộ gân xanh trên trán đều muốn nổ ra, cả người giống như sư tử.

Đội trưởng Trương trợn tròn mắt, việc này thật sự là ông ta không quản được, khó trách đội trưởng Từ lại tức giận như vậy, nếu con gái ông ta bị sỉ nhục, ông ta cũng nhất định phải gϊếŧ chết người đó.

Lần này đội trưởng Trương ít nhiều có chút ngượng ngùng: "Việc này, hay là đến cục cảnh sát xử lý đi.”

Mẹ Nhị Cẩu nóng nảy, giọng nói the thé vang lên: "Không được, các người nói bậy, con trai tôi rất tốt, không thể làm ra loại chuyện này.”

Cha Nhị Cẩu lại là vẻ mặt chột dạ.

Mẹ Nhị Cẩu thấy thế trừng mắt nhìn người đàn ông một cái.

Lúc này cha Nhị Cẩu mới đứng dậy nói: "Các người đừng vu khống cho người khác, không có chứng cứ thì đừng nói nhảm.”

Trương Nhị Cẩu vốn còn có chút sợ hãi, nghe cha mẹ anh ta nói như vậy, trong lòng nhất thời có sức mạnh, không có chứng cứ thì cái gì cũng không phải.

Trong thôn có ai là không kêu gào nói anh ta trộm đồ của bọn họ đâu, nhưng bọn họ không có chứng cứ, không phải anh ta vẫn yên lành như cũ đó sao.

"Trương Quế Hoa chính là chứng cứ.” Từ Hiếu Nhân quát lớn một tiếng.

Lần này Trương Nhị Cẩu hoảng hốt, nhìn mẹ sốt ruột hô: "Mẹ, không phải con, con, con không muốn ở trong tù.”

Mẹ Nhị Cẩu nhìn thấy con trai kinh sợ liền tức giận, nhỏ giọng nói: "Câm miệng lại.”

Từ Kiến Quốc nói tiếp: "Trương Quế Hoa đã nói tất cả ra rồi, nói là cậu vì muốn khiến nó vui vẻ nên đi ức hϊếp con gái của tôi, Trương Nhị Cẩu, cậu cho rằng cậu còn có thể trốn thoát sao.”

“Trương Quế Hoa cô ta nói láo, việc gì ông đây phải khiến cô ta vui vẻ, là cô ta sai tôi cho tôi tiền nên tôi mới đi làm.” Trương Nhị Cẩu tức giận nói.

Con đàn bà chết tiệt này dám nói bậy, chờ anh ta nhìn thấy Trương Quế Hoa nhất định phải gϊếŧ chết cô ta.

Sắc mặt mẹ Nhị Cẩu trắng bệch, thằng nhóc này thật là , chỉ nói tùy tiện mấy câu đã kích động khai hết ra rồi, đây không phải là tự mình thú nhận sao?

Lần này có chứng cứ, Từ Kiến Quốc bảo đội trưởng Trương đi theo, trực tiếp đè Trương Nhị Cẩu đến đồn cảnh sát.

Mẹ Nhị Cẩu không nghe, đuổi theo phía sau hai người khóc sướt mướt, cất tiếng khóc rống lên: "Nhị Cẩu đáng thương của mẹ, đội trưởng Từ, cầu xin anh thả con trai tôi đi. Con trai tôi sẽ chịu trách nhiệm với con gái của anh, hiện giờ sự việc đã rùm lên rồi, các người đưa con trai tôi đến đồn cảnh sát, con gái của anh phải làm sao? Bây giờ con gái của anh không còn trong sạch, ai còn muốn cưới nó chứ?" Mẹ Nhị Cẩu có thủ đoạn tính toán rất hay.

Nếu con trai cưới con gái của đội trưởng vịnh nhà họ Từ, đó chính là một mối hôn sự tốt.

Cha Nhị Cẩu cũng là vẻ mặt kinh hỷ, nhìn đội trưởng Từ tận tình khuyên bảo: "Đội trưởng Từ, lời này của vợ tôi tuy rằng khó nghe, nhưng là sự thật đó, con gái của anh đã bị con trai tôi ngủ qua, không gả cho con trai tôi còn có thể gả cho ai.”

Con người hiện tại rất coi trọng thanh danh, một khi con gái đã không còn trong sạch, vậy chỉ có thể gả cho một ông già chưa có vợ.

Từ Kiến Quốc nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của hai vợ chồng lại càng ghê tởm, thầm nghĩ nhanh chóng mang Trương Nhị Cẩu đến đồn cảnh sát.

Mẹ Nhị Cẩu chỉ cảm thấy đội trưởng Từ đang cố gắng chống đỡ, bà ta rất nhẫn tâm nói: "Nếu anh gả con gái vào nhà tôi, tôi sẽ cho hai trăm đồng tiền lễ hỏi.”

Từ Kiến Quốc không nói gì, bước chân càng tăng nhanh vài bước.

Từ Hiếu Nhân đạp xe chạy tới.

Mẹ Nhị Cẩu thấy thế lập tức khuyên nhủ: "Cháu trai, cậu là con trai của đội trưởng Từ đúng không, cậu mau khuyên cha của cậu đi, em gái của cậu không còn danh dự chắc chắn không dễ lập gia đình, Nhị Cẩu nhà chúng tôi cũng là một đứa trẻ tốt, tuổi trẻ còn có thể làm việc đó.”

Từ Hiếu Nhân đen mặt: "Tôi không phải con trai của đội trưởng Từ, còn nữa, tôi sẽ cưới Tú Lan, không cần con trai bà phải cưới, cho nên bà vẫn nên bớt phần tâm này đi.”

Mẹ Nhị Cẩu chấn động: "Cậu, đầu óc cậu có bệnh à, con gái nhà đội trưởng Từ không còn sạch sẽ, cậu vẫn cưới sao.”

"Câm miệng, bà lại dám nói Tú Lan một câu, ngay cả bà tôi cũng đánh!” Từ Hiếu Nhân nói xong dừng xe lại, bẻ nắm đấm.

Lần này mẹ Nhị Cẩu luống cuống, như vậy chẳng phải con trai của bà ta phải ở tù rồi sao.

Nghĩ đến đây, sắc mặt mẹ Nhị Cẩu trắng bệch, thân thể mềm nhũn, cả người liền ngã xuống đất.

Lần này cha Nhị Cẩu mặc kệ Trương Nhị Cẩu, sốt ruột đỡ vợ ở trên mặt đất lên: "Mẹ Nhị Cẩu, tỉnh lại đi, mẹ Nhị Cẩu.”

Trương Nhị Cẩu nhìn thấy cha và mẹ không đuổi theo nữa, trong lòng càng sợ hãi, chỉ chốc lát sau trên người đã truyền đền một mùi nồng nặc.

Từ Kiến Quốc cau mày, tìm kiếm nguồn gốc của mùi khai.

Liền nhìn thấy quần của Trương Nhị Cẩu ướt hơn một nửa, trong lòng ông ấy càng ghét bỏ.

Với loại hàng hóa này, người phụ nữ kia còn không biết xấu hổ nói để cậu ta cưới con gái của ông ấy, quả thực là lời nói vớ vẩn, cho dù Hiếu Nhân không cưới con gái của ông ấy, cho dù con gái của ông ấy không gả đi được, ông ấy cũng sẽ không để con gái gả cho loại người vô lại này.

Ông ấy thà nuôi con gái mình suốt đời còn hơn.

Đội trưởng Trương cũng là vẻ mặt ghét bỏ, bình thường nhìn qua Trương Nhị Cẩu cũng có năng lực, nguyên lai tên nhóc này cũng chỉ là một kẻ chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, bây giờ đã biết sợ, thật sự là đáng đời.

Từ Kiến Quốc mang Trương Nhị Cẩu đi vào trong thôn, kéo xe bò nhà mình ra, trói Trương Nhị Cẩu lại ném lên xe.

Ông ấy ở phía trước lái xe bò, đội trưởng Trương ở phía sau trông Trương Nhị Cẩu.

Từ Hiếu Nhân đạp xe đi theo phía sau hai người.

Dọc theo đường đi an toàn đến được đồn cảnh sát.

Từ Kiến Quốc liền kéo Trương Nhị Cẩu vào cục cảnh sát.

Có nhân chứng như đội trưởng Trương, vụ án nhanh chóng được quyết định, còn lại là thẩm vấn những người gây án khác.

Trương Nhị Cẩu rất sợ hãi, không cần bức hỏi đã tự mình khai ra rồi.