Chương 69

"Trương Quế Hoa đâu?" Từ Kiến Quốc vẻ mặt tức giận, cho dù Tuyết Hoa không đến gọi ông ấy, ông ấy cũng sẽ tới tìm, người phụ nữ không biết xấu hổ này lại dám làm hại thanh danh của con gái nhà ông ấy.

Trương Quế Hoa đang ngồi xổm trong sân cầu xin Lý Mai, đột nhiên nghe thấy giọng nói này liền bị dọa cho hoảng sợ, giật mình lập tức đứng lên.

Từ Kiến Quốc nhìn thấy cô ta đã tức giận: "Trương Quế Hoa, cô dựa vào cái gì mà dám nói con gái của tôi không sạch sẽ, cô thấy qua rồi sao?”

Lời này vừa nói ra, mấy người trong sân nhà Vu Tình đều sửng sốt.

Tôn Hồng càng sốt ruột, nhìn Trương Quế Hoa khóc hỏi: "Cô thấy được đúng không, ngày đó cô cũng ở đấy, cô nhìn con gái tôi bị những người đó khi dễ, cô yên lòng được sao?”

Trên mặt Từ Hiếu Nhân tất cả đều là tức giận, người phụ nữ ác độc Trương Quế Hoa này, vì sao cô ta không cứu Tú Lan chứ.

Từ Tú Lan đứng ở trong sân vẻ mặt không thể tin được, đi tới trước mặt Trương Quế Hoa, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô ta chất vấn: "Quế Hoa, hai chúng ta chơi với nhau tốt như vậy, tôi cũng luôn coi cô là chị em tốt của tôi, vì sao lúc đó cô không cứu tôi, hay là cô cũng hy vọng tôi bị hủy hoại, như vậy cô sẽ có thể gả cho Hiếu Nhân. Hay là những người đó đều là cô tìm tới, cô muốn hủy hoại tôi, sau đó để tôi chia tay với Hiếu Nhân, hai người có thể ở cùng một chỗ?”

Mấy câu cuối cùng sắc bén như lưỡi dao cắm vào trong lòng Trương Quế Hoa.

Vu Tình có chút kinh ngạc, Từ Tú Lan lại có thể nghĩ ra đáp án nhanh như vậy, đây là một cô gái thông minh.

"Không, không phải, tôi không có.” Trương Quế Hoa liên tục lắc đầu, thân thể run rẩy lại bán đứng sự bối rối hiện tại của cô ta.

Từ Kiến Quốc liếc qua, tức giận nhìn Trương Quế Hoa nói: "Trương Quế Hoa, cô biết là ai hại con gái của tôi đúng không, tốt nhất là bây giờ cô nên nói thật. Nếu không tôi sẽ đưa cô lên thị trấn để thẩm vấn.” Từ Kiến Quốc nói xong liền muốn dẫn Trương Quế Hoa đến trấn.

Trương Quế Hoa liên tục né tránh, không cho Từ Kiến Quốc đυ.ng vào cô ta, nếu bị đưa lên trấn thẩm vấn, cô ta nhất định sẽ bị lột da, cô ta không thể đi.

"Mẹ, không phải con, con căn bản không biết chuyện gì xảy ra, mẹ tin con đi, mẹ, con muốn về nhà, mẹ bảo bọn họ thả con trở về đi." Trương Quế Hoa nhìn Từ Kiến Quốc và Tôn Hồng trong sân tràn ngập sợ hãi.

Cô ta đã hối hận rồi, cô ta không nên đến vịnh nhà họ Từ, cô ta không muốn ngồi tù đâu.

Vu Tình nhìn cô ta một cái chậm rãi nói: "Trương Quế Hoa, cô sợ cái gì, cô nhìn thấy cái gì thì cô cứ nói, bác đội trưởng của cô cũng không phải là người không nói lý lẽ. Cô nói những người khi dễ Tú Lan ra, tự nhiên cô sẽ có thể rời đi.”

Từ Hiếu Nhân đè nén tức giận, nhìn Trương Quế Hoa: "Nếu chuyện này không liên quan gì đến cô, cô chỉ cần nói ra những người đó là ai là có thể đi, cô không nói là vì cô cũng tham dự vào chuyện này sao?”

Trương Quế Hoa kinh hoảng hô: "Tôi không có, tôi nói các người sẽ thả tôi đi sao?”

Từ Kiến Quốc gật gật đầu: "Cô nói rồi sẽ thả cô đi.”

Trương Quế Hoa nhẫn tâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là Trương Nhị Cẩu, lúc ấy anh ta muốn có được tôi, nhưng anh ta biết tôi thích Hiếu Nhân, vì muốn khiến tôi vui lòng nên đã tự tiện làm chủ đi làm nhục Tú Lan.”

Từ Kiến Quốc nói được làm được, nếu đã nói ra thủ phạm thì ông ấy nhất định sẽ thả cô ta đi.

Có điều thả đi thì thả đi, trả thù thì vẫn phải trả thù, con gái của ông ấy bị làm nhục như vậy, ông ấy sẽ không bỏ qua đơn giản như thế đâu.

Trương Quế Hoa thấy Từ Kiến Quốc nhường cho mình một con đường, cô ta liền chạy ra khỏi nhà Vu Tình.

Từ Kiến Quốc chuẩn bị đi đến thôn nhà họ Trương.

"Bác trai, để cháu đi với bác.” Từ Hiếu Nhân vội vàng nói.

Anh ấy muốn tự mình đi tìm mấy tên kia tính sổ.

"Đi xe đi.” Từ Hiếu Nhân nói, anh ấy sợ Trương Quế Hoa sẽ lén báo cho Trương Nhị Cẩu.

Từ Kiến Quốc gật gật đầu, đạp xe mang theo Từ Hiếu Nhân đi về phía nhà họ Trương.

Trương Quế Hoa đi trên đường, còn đang suy nghĩ có nên báo tin với Trương Nhị Cẩu hay không, liền nhìn thấy hai người Từ Kiến Quốc đạp xe đi ngang qua trước mắt.

Lần này Trương Quế Hoa dừng bước, không dám tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này cô ta trở lại thôn, nếu Trương Nhị Cẩu khai ra cô ta là chủ mưu thì phải làm sao, nhưng không về nhà cô ta cũng không biết đi đâu được.

Cùng lắm thì cắn chết cô ta cũng không thừa nhận, đến lúc đó người ở tù sẽ là Trương Nhị Cẩu, nghĩ đến đây, Trương Quế Hoa thẳng lưng đi về nhà.

Từ Kiến Quốc và Từ Hiếu Nhân đến thôn nhà họ Trương, trên đường thăm dò được nhà của Trương Nhị Cẩu.

Từ Hiếu Nhân vội vàng xuống xe, trực tiếp gõ cửa: "Có người ở nhà không?”

Trương Nhị Cẩu đang ở nhà ngủ nướng, nghe thấy thanh âm trở mình tiếp tục nằm ngáy o o.

Từ Hiếu Nhân lại hô vài tiếng, chợt nghe thấy bên trong truyền tới tiếng khóc của trẻ con: "Chắc chắn trong nhà có người, còn có tiếng khóc của trẻ con mà.”

Sắc mặt Từ Kiến Quốc ngưng trọng, bảo Từ Hiếu Nhân tránh ra, ông ấy trực tiếp đạp một cái lên cửa, một cái không được thì lại đạp một cái nữa, liên tiếp vài cái, cửa đã bị ông ấy đá văng ra.

Trương Nhị Cẩu trong phòng nghe thấy một tiếng vang thật lớn, sợ tới mức lập tức không còn buồn ngủ nữa, đứng dậy dụi mắt đi ra khỏi gian nhà, nhìn hai người đột nhiên xuất hiện trong sân, anh ta hoảng sợ.

"Các người, các người là ai, đến nhà tôi làm gì?”

"Cậu là Trương Nhị Cẩu?” Từ Hiếu Nhân hỏi.

Trương Nhị Cẩu nhìn người con trai cao hơn một mét tám trước mặt, cao hơn mình hai cái đầu, sợ hãi gật gật đầu.

Từ Hiếu Nhân vừa nhìn đúng là anh ta, tức giận trực tiếp xông lên, một nắm đấm vung về phía mặt Trương Nhị Cẩu: "Mày là tên khốn kiếp, tao phải gϊếŧ chết mày.”

Trương Nhị Cẩu bị đánh một cái, trực tiếp lui về phía sau vài bước, còn chưa kịp phản ứng, lại liên tiếp bị mấy cái nắm đấm đánh vào người.

"A, đau quá, anh trai, anh là ai, tôi không biết anh, tôi cũng chưa từng đắc tội với anh, a á, nhẹ một chút.” Trương Nhị Cẩu che mặt gào lên.

Từ Hiếu Nhân tuyệt không nương tay, trong lòng tức giận đều phát tiết hết lên người Trương Nhị Cẩu.

Anh ấy đá một phát vào bụng Trương Nhị Cẩu, trực tiếp đá tên khốn nạn này ngã xuống đất, như thế vẫn chưa đủ, Từ Hiếu Nhân trực tiếp ngồi trên người Trương Nhị Cẩu, một tay đè tay anh ta lại, một tay đánh vào mặt anh ta.

Từ Kiến Quốc nhìn một màn này chỉ cảm thấy trong lòng chưa nguôi giận, nhìn thấy một cây gậy gỗ ở góc tường, ông ấy cầm trong tay, ném về phía bàn ghế ở trong sân và cả chum nước trong phòng bếp.

Cha Nhị Cẩu trở về liền nhìn thấy con trai bị người ta đè ở phía dưới đánh, vẻ mặt đau lòng: "Dừng tay, các người là ai, dựa vào cái gì mà đánh con trai tôi, mau dừng tay lại.”

Mẹ Nhị Cẩu chỉ có một đứa con trai bảo bối như vậy, thấy con trai bị đánh, tức giận cầm bát gỗ trong tay ném về phía Từ Hiếu Nhân: "Mày cái thằng khốn nạn này, buông con trai tao ra.”

Đầu Từ Hiếu Nhân đau nhói, hai mắt đỏ như máu quay đầu nhìn về phía mẹ Nhị Cẩu.

"Mày mày mày, mày muốn làm gì, mau thả con trai tao ra." Mẹ Nhị Cẩu bị ánh mắt của anh ấy dọa cho hoảng sợ, lắp bắp nói.

Ngoài cửa không biết đã vây quanh một đống người từ khi nào, nhìn một màn này thổn thức không thôi.

"Nhị Cẩu này lại làm ra chuyện trộm gà trộm chó gì mà người này lại gấp gáp như vậy, không phải là trộm tiền của người ta chứ?”

Thanh danh của Trương Nhị Cẩu ở trong thôn cực kỳ kém, từ nhỏ anh ta đã không học giỏi, khi bé còn cướp đồ ăn của bọn nhỏ, lớn lên lại bắt đầu đi trộm đồ.

Lúc đầu mới trộm thì chỉ là một ít đồ ăn, sau đó lại trộm gà mái của người ta, còn bị người ta phát hiện tìm tới cửa.

Lần này hai người này đều muốn đánh chết Nhị Cẩu, xem ra Nhị Cẩu gặp phải cọng rơm cứng rồi.