Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 66

« Chương TrướcChương Tiếp »
Buổi chiều Từ Kiến Quốc đi làm trở về, vừa đến nhà, ăn cơm tối xong, còn chưa kịp rửa mặt, Tôn Hồng đã kéo ông ấy vào trong phòng.

“Kiến quốc, ông nói xem chuyện của Tú Lan và Hiếu Nhân phải làm sao đây, Tú Lan vẫn một lòng thích thằng nhỏ Hiếu Nhân kia.” Tôn Hồng có chút phiền muộn.

Từ Kiến Quốc nói: "Bọn nhỏ thích nhau thì ở cùng với nhau, hôm nay Vu Tình không phải còn muốn thương lượng chuyện của hai đứa nhỏ sao, xem ra cô ấy cũng tán thành.”

Tôn Hồng lắc đầu: "Nhưng bọn họ lại không biết chuyện con gái bị bọn lưu manh làm nhục, việc này nếu để cho Hiếu Nhân biết, chắc chắn nó sẽ không cưới con gái của chúng ta.”

"Vậy bà muốn làm như thế nào?" Từ Kiến Quốc hỏi.

Tôn Hồng do dự nói: "Chuyện của Tú Lan chúng ta không nói ra thì chắc chắn Hiếu Nhân sẽ không biết.”

"Không được, chuyện này khẳng định không được.” Từ Kiến Quốc lắc đầu nói, không nói thì bọn họ sẽ trở thành kẻ lừa gạt nhà Vu Tình.

Chỉ sợ trong lòng con gái của ông ấy sẽ không chịu được, nếu như con bé có thể chấp nhận lừa gạt Hiếu Nhân, cũng sẽ không chia tay với thằng nhỏ.

"Aiya, cái này không được cái kia cũng không được thì làm sao mới được?” Tôn Hồng mặt mày ủ rũ ngồi trên ghế, sốt ruột đập bắp đùi.

Từ Kiến Quốc cũng sợ Hiếu Nhân từ chối con gái nhà mình, nếu con gái của ông ấy bị từ chối thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, con nhóc kia chắc chắn sẽ không kiên trì được.

Ông ấy suy nghĩ một lúc rồi quyết định: "Tôi đi tìm Vu Tình nói rõ chuyện này, nếu Hiếu Nhân để ý, chúng ta không được nhắc tới chuyện này nữa, coi như chưa từng xảy ra. Bà trông chừng Tú Lan đó, tôi lén ra ngoài một chút, đừng để con bé phát hiện.”

Tôn Hồng gật gật đầu, lập tức đi vào trong phòng nói chuyện với Từ Tú Lan.

Từ Kiến Quốc ra ngoài đi thẳng đến nhà Vu Tình.

Lúc đến, đèn sân nhà Vu Tình vừa tắt, Từ Kiến Quốc do dự đã muộn như vậy rồi liệu có thích hợp hay không, suy nghĩ một chút ông ấy vẫn gõ cửa.

"Ai vậy?" Từ Hiếu Nhân cách cửa gần, nghe thấy tiếng gõ cửa, lập tức đi giày vào ra mở cửa, nhìn thấy là bác đội trưởng, anh ta kinh ngạc, lập tức đưa người vào trong sân.

"Mẹ cháu đâu?”

"Mẹ ơi, bác đội trưởng đến tìm mẹ.” Từ Hiếu Nhân gõ gõ cửa phòng Vu Tình.

Vu Tình đáp lại một tiếng, lập tức mặc quần áo và giày dép vào, nhìn Từ Kiến Quốc cười nói: "Anh Kiến Quốc đến trễ như vậy, có chuyện gì thì ra phòng khách nói, Hiếu Nhân, con cũng đi cùng.”

Từ Hiếu Nhân sửng sốt một chút, thấy bác đội trưởng không nói gì, cũng đi theo vào phòng khách.

Vừa mới ngồi xuống ghế, Từ Kiến Quốc vẻ mặt khó xử, nhìn Từ Hiếu Nhân nói: "Hiếu Nhân, cháu còn yêu Tú Lan nhà bác không?”

Từ Hiếu Nhân không nghĩ tới ông ấy lại thẳng thắn như vậy, cả khuôn mặt "oanh" một cái đỏ bừng lên.

"Cháu, cháu còn yêu ạ.”

"Nếu như cháu yêu Tú Lan, bác cũng không lừa gạt cháu, lúc trước Tú Lan chia tay với cháu là có nguyên nhân, là bởi vì con bé ở bên ngoài bị lưu manh làm nhục, con bé không dám nói với bất cứ ai, tự mình gánh vác tất cả mọi chuyện, con bé sợ cháu ghét bỏ nó, cho nên đã đề cập đến việc chia tay, nếu cháu không ngại.”

"Không ngại ạ, Tú Lan thế nào cháu cũng yêu.” Từ Hiếu Nhân không đợi Từ Kiến Quốc nói xong, vẻ mặt nghiêm nghị nói.

Từ Kiến Quốc sửng sốt, sau đó tảng đá trong lòng cũng xem như rơi xuống, nhìn Từ Hiếu Nhân cười nói: "Hiếu Nhân, cháu là một đứa trẻ tốt, bác không có nhìn lầm cháu, mắt nhìn của Tú Lan cũng rất tốt.”

"Cháu nói không ngại không phải chỉ vì cháu đã cưới Trương Quế Hoa, cho dù lúc ấy cháu chưa kết hôn cháu cũng không ngại." Từ Hiếu Nhân nói có chút khó chịu, vì sao Tú Lan lại không tin tưởng anh ta chứ.

Từ Kiến Quốc nghe xong lời này, trong lòng có chút chua xót, tất nhiên là biết ý tứ của Từ Hiếu Nhân.

Đừng nói Tú Lan không tin tưởng cháu, ngay cả bác và vợ bác, Tú Lan cũng không nói, con bé này thật là, aiya!

Vu Tình đun nước xong vào trong phòng, còn chưa rót nước cho Từ Kiến Quốc, ông ấy đã lắc đầu nói: "Tôi không uống đâu, thời gian không còn sớm nữa, một người đàn ông như tôi cũng không thể ở lại nhà mọi người quá lâu.”

Quả phụ dễ chịu nhiều thị phi, ý chính là lý lẽ này.

Vu Tình gật đầu.

Từ Kiến Quốc nhìn Vu Tình: "Chuyện của Tú Lan tôi đã nói với Hiếu Nhân rồi, đợi lát nữa cô bảo Hiếu Nhân nói qua với cô một chút, nếu cô cũng không ngại thì ngày mai trực tiếp đến nhà chúng tôi lập hôn là được.”

"Đứa nhỏ không ngại là được, chỉ cần Hiếu Nhân nguyện ý tôi cũng nguyện ý.” Vu Tình sáng suốt nói.

Trong lòng Từ Kiến Quốc càng thêm thoải mái, con gái của ông ấy cuối cùng cũng có thể yên tâm rồi.

"Được rồi, tôi về đây.”

Vu Tình không tiễn người, Hiếu Nhân tiễn Từ Kiến Quốc ra khỏi sân, lúc này mới xoay người trở về.

Vu Tình ngồi ở trong phòng, nghe Hiếu Nhân nói qua sự việc một lần, cô gật gật đầu: "Con không ngại là được, sáng mai mẹ sẽ đến nhà Tú Lan cầu hôn.”

Từ Hiếu Nhân vừa nghe thấy vậy, vẻ mặt kích động: "Cảm ơn mẹ, vậy con về phòng đây.”

Cửa vừa bị Từ Hiếu Nhân mở ra, hai cái đầu ở bên ngoài cắm vào trong phòng.

"Aiya, anh hai, anh mở cửa cũng không nói một tiếng.”

"Đúng vậy." Tuyết Hoa sờ sờ ngực hít sâu một hơi, dọa chết cô bé rồi, nếu không phải có anh ba làm đệm, cô bé sẽ ngã rất đau.

Từ Hiếu Nhân nhìn hai người đang nằm sấp trên mặt đất, tức giận nói: "Nghe trộm có vui không?”

"Cắt, anh hai, cuối cùng anh cũng tâm tưởng sự thành rồi, chúc mừng chúc mừng.” Từ Hiếu Minh miệng lưỡi trơn tru nói.

"Chúc mừng anh hai.” Từ Tuyết Hoa cũng nói theo.

Vu Tình nhìn mấy đứa ngoài cửa lớn tiếng quát: "Chen chúc ở cửa làm gì vậy, mau đi ngủ đi.”

Lúc này Từ Hiếu Nhân mới thúc giục hai người tránh ra.

Từ Hiếu Minh bị Vu Tình dọa cho sợ đến mức đi lên lầu nhanh như chớp, Từ Tuyết Hoa cũng nhanh nhẹn chạy đi.

Từ Hiếu Nhân một mình ngây ngô trở về phòng, hôm qua không ngủ, hiện giờ chuyện trong lòng đã thực hiện được rồi.

Trở lại phòng vui vẻ ngủ thϊếp đi.

Từ Kiến Quốc vừa trở về, Tôn Hồng đã vội vàng chạy tới, câu đầu tiên chính là hỏi: "Sao rồi, Hiếu Nhân có nguyện ý không?”

"Nguyện ý, buổi trưa mai nấu một bữa cơm, có lẽ Vu Tình sẽ dẫn theo Hiếu Nhân đến nhà ăn cơm.” Từ Kiến Quốc tràn đầy tin tưởng nói.

Ông ấy cảm giác nhất định Vu Tình sẽ đồng ý, đặc biệt là trong lòng ông ấy cảm thấy có lẽ Vu Tình đã đoán được là chuyện gì xảy ra.

Vợ của Thừa Diên thật sự rất thông minh, chỉ là quá lăn lộn, bây giờ ngược lại trở nên tốt hơn rất nhiều rồi.

"Aiya, được, ngày mai để vợ thằng hai ở nhà hỗ trợ, con bé nấu cơm rất ngon.” Tôn Hồng cười hì hì nói, trong lòng nghĩ ngày mai làm món gì ngon đây.

Từ Kiến Quốc cười gật đầu: "Được, bà nói cái gì thì là cái đó.”

"Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi đi rửa mặt rồi đi ngủ đây, đêm nay bà ngủ cùng Tú Lan đi, nói chuyện phiếm với con bé nhiều hơn một chút.” Từ Kiến Quốc phân phó.

Tôn Hồng trợn trắng mắt: "Muốn nói thì ông nói đi, tôi biết phải làm thế nào đâu.”

Nói xong lời này Tôn Hồng vui vẻ trở về phòng, có điều phòng ngừa xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, bà ấy vẫn đè nén tâm tư muốn nói chuyện này xuống, đợi đến ngày mai con gái của bà ấy tự nhiên sẽ biết.

Từ Kiến Quốc tâm tình sung sướиɠ, lúc rửa mặt còn khẽ ngâm nga hát.

Bóng đêm mông lung, trăng sáng ảm đạm, trong khu nhà đen kịt, mấy đôi mắt trừng đến sáng ngời.

"Anh nói xem có phải cô út muốn kết hôn với Hiếu Nhân hay không?”

"Xem ý của cha hẳn là như vậy.”

"Vậy thì quá tốt rồi, em thấy thím Vu bây giờ cũng đã tốt hơn nhiều rồi, biết cách sống, hiện giờ nhà cửa đã xây xong, còn là nhà gạch ngói hai tầng đầu tiên ở thôn của chúng ta. Thật sự rất khí phách, em còn nghe em gái nói, nhà thím Vu còn mua xe đạp, còn lợi hại hơn so với nhà của chúng ta, còn là thương hiệu Phượng Hoàng đó.”

Trong đêm tối, hai căn phòng của nhà đội trưởng, hai người con trai và con dâu đều xì xào bàn tán.
« Chương TrướcChương Tiếp »