Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 65

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Chúng tôi?" Vu Tình hết chỗ nói: "Không phải Tú Lan nhà anh quyết định chia tay sao, Hiếu Nhân tìm con bé nhưng con bé vẫn không gặp, sao có thể là Hiếu Nhân chia tay với con bé được. Về sau Hiếu Nhân cũng là bởi vì vội vàng muốn tìm Tú Lan, lúc này mới bị Trương Quế Hoa lợi dụng." Vu Tình kể lại tất cả sự tình trải qua một lần.

Sau đó vẻ mặt cô nghi ngờ: "Không phải lúc trước anh chị không đồng ý cho Tú Lan và Hiếu Nhân nhà chúng tôi ở cùng một chỗ sao?”

"Tôi không đồng ý lúc nào!” Từ Kiến Quốc kéo cổ nói, nói bậy, ông ấy cũng không phải là người không sáng suốt, người mà con gái thích ông ấy có thể không đồng ý sao.

Sau đó, ông ấy quay đầu nghi ngờ nhìn vợ mình: "Là bà sao?”

"Không phải tôi, tôi cũng không nói không đồng ý.” Tôn Hồng vội vàng lắc đầu, lúc ấy trong lòng bà ấy không hài lòng, nhưng cũng chưa từng nói không đồng ý mà.

Lần này Vu Tình càng thêm nghi hoặc: "Tú Lan, đang yên đang lành tại sao cháu lại muốn chia tay với Hiếu Nhân nhà thím.”

"Cháu, cháu không có lý do gì cả." Từ Tú Lan nói xong sắc mặt trắng bệch, không lâu sau đã muốn ngất xỉu.

Vu Tình bị hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ Từ Tú Lan: "Hệ thống, con bé có chuyện gì vậy?”

【Hệ thống phát hiện cô ấy bị kí©h thí©ɧ.】

"Kí©h thí©ɧ, kí©h thí©ɧ gì?”

【Ký chủ có cần thăm dò không? Hai ngàn điểm tích lũy một lần.】

"Cái gì, hai ngàn điểm tích lũy, aiya, tôi không có thói quen xem trộm sự riêng tư của người khác." Vu Tình đánh chết cũng không thừa nhận là điểm tích lũy đắt.

【Có liên quan đến việc chia tay Từ Hiếu Nhân.】

Vu Tình nhìn Từ Tú Lan ngồi trên ghế sắc mặt trắng bệch, lại nghĩ đến đứa con trai ở nhà gấp đến độ cuống cuồng, cô trực tiếp hạ quyết tâm: "Kiểm tra đi, hệ thống ác độc.”

【Phát hiện ký chủ nhục mạ hệ thống, điện giật một lần.】

Vu Tình còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tê dại như bị điện giật: "Mẹ nó, sao còn có chức năng này.”

Vu Tình ngơ ngác, sao hệ thống còn có thao tác này.

Còn chưa đợi Vu Tình phản ứng lại, một loạt hình ảnh vọt tới trong đầu cô.

Chỉ thấy Từ Tú Lan cầm một quả trứng gà cho Từ Hiếu Nhân, hai người khi đó còn cười rất ân ái.

Sau đó Từ Tú Lan rời đi, ngay ở đoạn rẽ vào vịnh nhà họ Từ, đột nhiên có hai người con trai xông ra, trực tiếp dùng bao tải trùm đầu cô ấy.

Không để ý tới Từ Tú Lan giãy dụa, kéo đến khu rừng phía sau núi.

Tiếp theo chính là hình ảnh Từ Tú Lan bị sỉ nhục, Vu Tình căn bản không dám nhìn nhiều, trong đầu lại nhớ rõ bộ dáng của hai người con trai kia, còn có bộ dáng hai người kia hung tợn uy hϊếp Từ Tú Lan.

Nhìn thấy hai người đàn ông kia, Vu Tình tức giận đến cả người phát run, cô thật sự muốn gϊếŧ chết hai người này.

Vu Tình đột nhiên có chút lý giải được vì sao Từ Tú Lan lại như vậy, dù sao cũng là một cô gái mười mấy tuổi, một người trong lòng cất giấu một chuyện quá tàn nhẫn.

Nhưng con bé này ngốc thật, giấu ở trong lòng tùy ý để mấy tên khốn nạn kia ngao du ở bên ngoài, cũng không nói với cha mẹ.

Dựa theo bản lĩnh của Từ Kiến Quốc, thu thập mấy tên lưu manh côn đồ kia dễ như trở bàn tay.

"Tú Lan, cháu là một cô gái tốt, lúc trước cháu chia tay với Hiếu Nhân là có gì khó nói đúng không?” Vu Tình thật cẩn thận hỏi.

Nhìn thấy Từ Tú Lan ngẩng đầu, cô tiếp tục cẩn thận nói: "Kỳ thật cháu vẫn thích Hiếu Nhân, nhưng cháu không đi qua được vết thương trong lòng cháu đúng không.”

Từ Tú Lan vẻ mặt mờ mịt, gật gật đầu.

Hai vợ chồng Từ Kiến Quốc thấy thế vẻ mặt khϊếp sợ, nhìn Vu Tình hy vọng cô tiếp tục.

Lúc trước bọn họ đã hỏi rất nhiều lần, nhưng con bé này không chịu nói.

Có thể có chuyện khó nói gì chứ, lúc trước không phải đang tốt lành sao, rốt cuộc là con gái của bọn họ có chuyện gì vậy?

Vợ chồng Từ Kiến Quốc đều gấp muốn chết.

"Tú Lan, bất kể là cha mẹ cháu, hay là Hiếu Nhân, bọn họ đều là người yêu thương cháu, đôi khi cháu phải tin tưởng những người yêu thương cháu mà có thể nói hết khổ sở trong lòng ra. Mọi người nhất định sẽ cùng cháu giải quyết, cháu như vậy, cháu xem cha mẹ cháu lo lắng đến thế nào kìa, cháu phải tin bất kể cháu gặp phải khó khăn gì, cha mẹ cháu đều sẽ là hậu thuẫn kiên cường của cháu.” Vu Tình vẻ mặt kiên định nói.

Dù sao cũng chỉ là một cô gái, trong lòng nào có nhiều năng lực chống trả lại áp lực như vậy, nghe thấy lời Vu Tình nói rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, trực tiếp há miệng lớn tiếng khóc lên.

Tôn Hồng vẻ mặt đau lòng, ôm con gái cũng khóc theo: "Đứa nhỏ chết tiệt này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, con nói với mẹ đi, nếu là ai khi dễ con cũng phải nói với mẹ, con không nói mẹ giúp con như thế nào được đây.”

Từ Kiến Quốc cũng là vẻ mặt khó chịu: "Tú Lan, thím của con nói đúng, mặc kệ xảy ra chuyện gì cha mẹ đều sẽ là hậu thuẫn kiên cường của con, cha mẹ sẽ bảo vệ con.”

"Anh Kiến Quốc, chị dâu, vậy tôi về trước đây." Vu Tình không tiện ở lại.

Tôn Hồng và Từ Kiến Quốc cảm kích gật đầu với cô.

Vu Tình liền vội vàng rời đi.

Vu Tình về đến nhà, Từ Hiếu Nhân còn đang chờ ở nhà, nhìn thấy cô trở về, lập tức sốt ruột hỏi: "Mẹ, thế nào rồi ạ?”

"Chuyện này chờ vài ngày rồi nói sau, mẹ cảm thấy không thành vấn đề.” Vu Tình chậm rãi nói.

Hai người yêu nhau, sao lại không thể đi cùng nhau, khẳng định là có thể.

Từ Hiếu Nhân vừa nghe thấy lời này, trong lòng giống như là ăn thuốc an thần, vẻ mặt kích động chạy đi làm.

Trong nhà đội trưởng, Từ Tú Lan khóc lóc thảm thiết, chậm rãi nói chuyện ngày đó ra.

Từ Kiến Quốc vừa nghe sắc mặt trong nháy mắt không còn huyết sắc, nhìn con gái, nước mắt cũng không nhịn được rơi xuống.

"Tú Lan à, con chịu ủy khuất lớn như vậy, con đứa nhỏ này sao lại không nói ra chứ, hai tên du côn kia con cũng biết trông như thế nào, cha nhất định phải gϊếŧ chết chúng nó.”

Cả khuôn mặt Từ Kiến Quốc bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo cùng một chỗ, cổ trong nháy mắt trở nên đỏ bừng, ánh mắt tựa như sư tử nổi giận, tùy thời đều có thể lao tới con mồi.

Tôn Hồng khóc không thở nổi, con gái của bà ấy chịu ủy khuất lớn như vậy, thế nhưng hiện tại bà ấy mới biết được, đứa nhỏ ngốc này, sao nó lại ngốc như vậy chứ.

"Con không thấy, hai người kia bịt đầu con, con không nhìn thấy.” Từ Tú Lan nghẹn ngào nói.

Từ Kiến Quốc lấy lại tinh thần, nhìn Tôn Hồng nói: "Hôm nay bà đừng ra đồng nữa, tôi xin cho bà và Tú Lan nghỉ một ngày, bà ở nhà với con bé.”

Tôn Hồng gật gật đầu, lau nước mắt nhìn về phía chồng.

Từ Kiến Quốc thở dài, không nói gì.

Trong lòng hai người đều biết là tám phần không bắt được hai tên lưu manh kia, sự việc đã qua hơn một năm, còn chưa từng nhìn thấy bộ dạng của hai người đó, căn bản là mò kim đáy biển.

"Tú Lan, đây là nguyên nhân con và Hiếu Nhân chia tay sao?” Tôn Hồng hỏi.

Từ Tú Lan gật gật đầu: "Con đã không còn trong sạch, con còn mặt mũi nào đối diện với Hiếu Nhân chứ, nếu anh ấy biết con đã bẩn, sợ là anh ấy sẽ ghét bỏ con.”

Cô ấy càng sợ bị người mình yêu ghét bỏ, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô ấy.

Sắc mặt Tôn Hồng cũng có chút khó chịu, suy nghĩ một chút nói: "Chuyện này chờ cha con trở về, con nói với cha con một chút, nếu Hiếu Nhân thật sự yêu con, chắc chắn sẽ không để ý. Hơn nữa nó đã từng kết hôn với Trương Quế Hoa rồi, không phải cũng là kết hôn lần thứ hai sao, nó còn có thể ghét bỏ con cái gì chứ.”

Từ Tú Lan không nói gì, trong lòng rất sợ hãi.

Lỡ như Hiếu Nhân để ý thì làm sao bây giờ, nhưng nhìn Hiếu Nhân cưới người phụ nữ khác, trong lòng cô ấy càng khó chịu.

Lúc trước Hiếu Nhân cưới Trương Quế Hoa, cô ấy cảm thấy cả bầu trời đều sụp đổ, phảng phất như thế giới này không còn hy vọng sống nào, nếu không phải còn có cha mẹ, lúc đó cô ấy đã muốn trực tiếp rời khỏi thế giới này rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »