Chương 64

Vẻ mặt Từ Tú Lan ghê tởm tiếp tục nói: "Lúc ấy con không nghe anh ta, muốn tiếp tục mua đồ, anh ta liền muốn ra tay với con, cũng may có thằng nhóc Hiếu Minh kia xuất hiện, bằng không con gái của mẹ hôm nay đã bị đánh rồi.”

Lời này vừa nói ra, Tôn Hồng đã tức giận: "Mã Thải Lan vô lương tâm kia, mẹ nhất định phải đi gặp cô ta hỏi cho ra lẻ mới được.”

Nhắc tới Tào Tháo, Tào Tháo liền tới, lúc này Mã Thải Lan đang muốn sang nhà đội trưởng hỏi chút về chuyện hôn nhân này.

Vừa đi tới cửa đã nghe thấy Tôn Hồng đang nổi giận, cô ta nhất thời vào cũng không được, không vào cũng không xong, đối mặt với ánh mắt của Tôn Hồng, cô ta xấu hổ cười cười.

"Chị dâu, có chuyện gì vậy? Sao lại tức giận thành như thế?”

"Mã Thải Lan, tôi vừa mới muốn đi tìm cô thì cô đã tới, cô nói xem cô có ý gì, tìm một thứ như vậy cho con gái nhà tôi. May là con gái nhà tôi không có việc gì, nếu con gái nhà tôi xảy ra chuyện, tôi nhất định sẽ đến đập nhà cô.”

Vẻ mặt Mã Thải Lan nghi hoặc, nhìn vợ của đội trưởng sốt ruột hỏi: "Chị dâu, sao vậy? Đây là xảy ra chuyện gì thế, có phải đứa nhỏ nhà họ Tôn kia có vấn đề gì hay không?”

"Cũng không phải là có vấn đề, mà kẹt xỉ muốn chết, con gái nhà chúng tôi tiêu tiền của mình, cũng không tiêu tiền của cậu ta, không chỉ không cho con gái của tôi mua đồ, còn muốn đánh con gái của tôi. Nếu không phải có con trai út của Vu Tình cứu thì có lẽ con gái của tôi lúc này đã bị đánh cho nằm trên giường rồi.”

"Vừa kẹt xỉ vừa bạo lực, cái loại người gì vậy chứ.” Vợ của Tôn Khánh tức giận nói.

Tuy nói em chồng vẫn chưa lập gia đình khiến cô ta rất phiền lòng, nhưng cô ta cũng không muốn em chồng gả cho một người không tốt.

Vẻ mặt Mã Thải Lan khϊếp sợ: "Chị dâu, em cũng không biết thằng nhóc kia là loại người như thế này? Em em em, thực xin lỗi, chị dâu, đều là lỗi của em, aiya, em đã làm chuyện gì thế này, chị dâu, em cũng là có lòng tốt muốn làm mai cho Tú Lan. Em cũng không nghĩ tới lại thành ra như vậy, chị dâu, chị đừng trách tội em, em xin lỗi." Mã Thải Lan vẻ mặt áy náy.

Trong lòng mắng cả nhà Tôn Chính một lần, cô ta cũng cho rằng Tôn Hào là người tốt mới muốn nói cho nhà đội trưởng, nghĩ là thành công rồi, nhà đội trưởng cũng không phải là nợ nhà mình một nhân tình sao.

Lần này nhân tình không có được, lại còn đắc tội với người ta.

Mã Thải Lan liên tục nhận lỗi.

Lúc này sắc mặt Tôn Hồng mới dễ chịu hơn một chút.

"Được rồi, chuyện này coi như xong, lần sau còn dám làm mối cho con gái tôi người như vậy, tôi nhất định sẽ lật tung nhà cô lên.” Tôn Hồng tức giận nói.

Mã Thải Lan liên tục gật đầu, cũng không còn không biết xấu hổ mà ở lại, xoay người xám xịt trở về nhà.

Lúc này Tôn Hồng mới nhớ tới con gái nhà mình là được Từ Hiếu Minh cứu, thuận miệng hỏi một câu: "Từ Hiếu Minh đi lên trấn sao?”

"Vâng, đi một chiếc xe đạp, chắc là xe mới mua." Từ Tú Lan không dám nói cô ấy còn gặp Từ Hiếu Nhân.

Buổi tối Từ Tú Lan nằm trên giường một đêm không ngủ, trong lòng tất cả đều suy nghĩ về những lời Từ Hiếu Nhân nói ban ngày.

Từ Hiếu Nhân cũng nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, nhìn phòng mẹ anh ta còn sáng, anh ta đi tới trước cửa phòng Vu Tình.

"Mẹ, mẹ ngủ chưa, con muốn tìm mẹ nói chút chuyện.”

"Vẫn chưa, vào đi." Vu Tình lập tức đóng cửa Thương Thành, sau đó bảo anh ta vào.

Từ Hiếu Nhân vào phòng, nhìn Vu Tình vẻ mặt mờ mịt: "Mẹ, hôm nay con đã gặp Tú Lan rồi.”

Vu Tình gật gật đầu, việc này cô đã nghe thằng ba nói qua, có điều mặt mày Hiếu Nhân ủ rũ như vậy, chắc là bị từ chối rồi chăng.

"Mẹ, mẹ nói Tú Lan thích con, vì sao không ở cùng một chỗ với con?" Từ Hiếu Nhân vẻ mặt phiền não.

Vu Tình sửng sốt một chút, vội vàng hỏi: "Con biết con bé còn thích con, con hỏi con bé rồi sao?”

Từ Hiếu Nhân lập tức gật đầu.

Lần này Vu Tình cũng cảm thấy kỳ lạ, thích còn không ở cùng một chỗ với nhau, một là coi Hiếu Nhân làm lốp dự phòng mới nói thích, hai là có cái gì khó nói.

Vu Tình vẫn tin là loại khả năng thứ hai, cô đã gặp Tú Lan vài lần, con bé kia tâm thương thiện, chắc chắn sẽ không nuôi lốp dự phòng, vậy chính là có chuyện khó xử.

Chẳng lẽ là cô sao?

Dù sao thanh danh của nguyên chủ lúc trước cũng không tốt, nếu cô là Tôn Hồng, cô cũng không muốn để con gái gả cho một mẹ chồng độc ác như vậy.

Nếu thật sự là bởi vì việc này, vậy thì dễ làm hơn nhiều, cô không phải nguyên chủ, cũng sẽ không tiêu tiền bừa bãi, cũng sẽ không hà khắc với con dâu.

Nếu Tôn Hồng lo lắng hoàn cảnh của gia đình các cô, hiện giờ nhà cô đã xây nhà còn mua xe, ở trong thôn tuyệt đối không thua kém.

Có điều cô xuyên qua muộn, hiện tại quan trọng nhất là con trai nhà cô là kết hôn lần thứ hai.

Aiya, Vu Tình thở dài, có chút khó xử.

"Con còn thích Tú Lan không, nếu con thích, mẹ sẽ không xấu hổ tự mình đến nhà đội trưởng nói chuyện này.” Vu Tình vẻ mặt nghiêm cẩn hỏi.

Sắc mặt Từ Hiếu Nhân trong nháy mắt đỏ bừng, vội vàng gật gật đầu: "Con thích, nhưng con sợ mẹ cô ấy ghét bỏ con kết hôn lần thứ hai.”

Anh ta cảm thấy lúc trước Tú Lan chia tay với mình, khẳng định là bởi vì bác gái Tôn chướng mắt mình, hiện giờ anh ta lại ly hôn, vậy chẳng phải là càng rớt giá sao.

"Không sao, có được hay không chúng ta cũng phải thử xem, không thử thì trong lòng sẽ có tiếc nuối." Vu Tình hạ quyết tâm, liền đuổi Từ Hiếu Nhân ra ngoài, dự định ngày mai sẽ đến nhà đội trưởng.

Sau khi Từ Hiếu Nhân trở về phòng, biết mẹ mình muốn đi đến nhà Tú Lan cầu thân, cả đêm cũng không ngủ được.

Ngày hôm sau rời giường, Từ Hiếu Nhân đã đội một đôi quầng thâm.

Vu Tình nhìn thấy hoảng sợ, vốn cô còn muốn buổi tối đến nhà đội trưởng.

Lúc này cô không dám để buổi tối đi, xem thằng nhóc này gấp gáp chưa kìa, nếu để buổi tối đi, ban ngày thằng nhóc này cũng sẽ không thể chuyên tâm làm việc được.

Nhanh chóng ăn sáng xong, Vu Tình đã vội vàng xách giỏ, bỏ trứng gà trong nhà vào rồi đi ra cửa.

Lúc đi trên đường, nhìn xung quanh không có ai, Vu Tình bỏ tay vào trong giỏ, lại mua thêm mười mấy quả trứng gà từ Thương Thành bỏ vào trong.

Đến trước cửa nhà đội trưởng, Vu Tình ít nhiều còn có chút khẩn trương, kiếp trước cô sống đến hơn hai mươi tuổi, còn chưa từng yêu đương bao giờ, hiện tại đã bắt đầu bận tâm đến hôn sự của con trai rồi.

Ngẫm lại cũng có chút khôi hài.

"Vu Tình, cô tới đây làm gì vậy?" Tôn Hồng mở cửa liền nhìn thấy người ở cửa, trong lòng nổi lên thì thầm.

Bà ấy còn muốn đến cảm ơn Hiếu Minh đã cứu con gái của bà ấy, sao Vu Tình đã tới đây rồi, chẳng lẽ là hôm qua Hiếu Minh bị thằng nhóc kia đánh rất thảm, người này đến tính sổ.

"Chị dâu, tôi đến tìm chị nói chút chuyện.” Vu Tình cười nói.

Tôn Hồng cảm giác mình đoán đúng, vội vàng kéo Vu Tình vào sân, nhìn Vu Tình vẻ mặt áy náy mở miệng: "Vu Tình, thật sự là xin lỗi về chuyện hôm qua rất nhiều, Hiếu Minh không sao chứ?”

"Không sao chứ?” Vu Tình kỳ quái nhìn bà ấy.

Không sao chứ?

Tôn Hồng buồn bực, không sao thì cô tới làm gì, dọa chết người rồi, bà ấy còn tưởng Vu Tình đến nhà đòi tiền cơ.

Dù sao thì trước đây Vu Tình cũng rất không nói lý.

"Vu Tình tới à, có chuyện gì không?" Từ Kiến Quốc vừa ra khỏi phòng đã nhìn thấy Vu Tình, vẻ mặt tò mò.

Vu Tình cười cười, đưa giỏ cho Tôn Hồng, ngượng ngùng nói: "Hôm nay tôi tới là vì Hiếu Nhân nhà tôi.”

Từ Kiến Quốc lập tức hiểu được ý gì, nhìn thoáng qua Tôn Hồng lập tức dẫn Vu Tình vào trong nhà.

"Vu Tình, việc này là ý của cô hay là ý của Hiếu Nhân?” Từ Kiến Quốc vẻ mặt tò mò.

"Ý của cả hai chúng tôi.” Vu Tình trả lời.

"Vậy lúc trước vì sao Hiếu Nhân muốn chia tay với Tú Lan nhà chúng tôi." Lúc Từ Kiến Quốc nói lời này cũng có chút tức giận.