Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 63

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Vu Tình, anh cả cô cho sao?” Có người tò mò hỏi.

Vu Tình lắc đầu: "Một người em gái cho.”

Mấy người Vu Tình vừa về đến nhà, mấy người Từ Hiếu Nhân đã ra đón, thấy phía sau không có xe, Từ Hiếu Nghĩa không nhịn được hỏi: "Mẹ, không mua xe đạp sao?”

"Mua rồi, anh ba còn đang đi ở phía sau chưa về đến đó." Tuyết Hoa nói xong còn nhìn về phía sau, anh ba đi xe còn mài mài giũa giũa.

Trời sắp tối, anh ấy vẫn còn đẩy xe khoe khoang ở bên ngoài.

Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân cũng thầm mắng em ba mài giũa còn chưa trở về.

Vu Tình xách quả dưa hấu to đi vào trong phòng bếp, rửa dưa hấu, cắt thành từng miếng nhỏ.

"Ăn dưa hấu đi, tất cả đều mau chóng đến lấy." Vu Tình cầm một miếng, cắn một cái, ngọt ngào ăn rất ngon.

Dưa hấu này rất ngon, ngọt hơn dưa hấu ở đời sau.

Quả nhiên là thứ không ô nhiễm thuần khiết tự nhiên là ngon nhất.

"Tuyết Hoa, miếng này con mang cho ông bà nội đi." Một quả dưa hấu cắt thành bốn miếng to, một miếng cô đưa cho Tuyết Hoa mang đến nhà cũ.

Tuyết Hoa vội vàng ăn một miếng dưa hấu, lúc này mới ôm dưa hấu chạy nhanh về phía nhà cũ.

Đi vội vã, trở lại cũng vội vã, cô bé sợ dưa hấu sẽ bị cướp rồi ăn hết, buông dưa hấu xuống còn không đợi bà cụ Từ nói chuyện với cô bé, cô bé đã chạy đi rồi.

"Cái con bé này, gấp cái gì chứ?" Bà cụ Từ tức giận nói.

Tôn Tố Phân nhìn dưa hấu, thèm vô cùng: "Có lẽ là sợ về trễ, không còn mà ăn nữa.”

"Vợ thằng hai cũng quá phá của rồi, có chút tiền thì chỉ biết ăn thôi, tự mình ăn không được rồi sao, còn nhất định phải mang đến đây.” Bà cụ Từ rì rầm nói.

Tôn Tố Phân cười nói: "Đây không phải là chị dâu hai hiếu kính sao mẹ!”

Bà cụ Từ vui vẻ nở hoa, còn không phải sao.

Mấy người Vu Tình ăn dưa hấu xong, Từ Hiếu Minh vẫn chưa trở về.

Từ Hiếu Nhân chờ không kịp nữa, đi về phía con đường nhỏ duy nhất trong thôn đi lên trấn.

"Thằng nhóc Từ Hiếu Minh này chạy đi đâu rồi, mẹ nó." Từ Hiếu Nhân đi hơn mười phút, ngay cả bóng người cũng không thấy.

Không phải thằng nhóc này xảy ra chuyện gì rồi chứ, ai ya, không phải chiếc xe đạp xảy ra chuyện gì rồi chứ.

Nghĩ đến xe, Từ Hiếu Nhân lập tức chạy về phía con đường đi lên trấn.

"Anh hai, anh hai." Xe Từ Hiếu Minh chở một người, lảo đảo đi về phía Từ Hiếu Nhân.

Từ Hiếu Nhân nhìn Từ Hiếu Minh rốt cục cũng trở về, tức giận liền muốn nói tục, vừa mới mở miệng, nhìn người phía sau xe, anh ta liền ngậm miệng lại.

"Anh hai, trên đường em gặp được chị Tú Lan, chị ấy thiếu chút nữa đã bị người khác khi dễ.” Từ Hiếu Minh thật cẩn thận nói.

Sắc mặt Từ Hiếu Nhân đại biến, xắn tay áo lên vẻ mặt phẫn nộ: "Ai khi dễ Tú Lan, thằng oắt con nào, bây giờ anh đi gϊếŧ chết nó.”

Mặt Từ Tú Lan vốn không còn huyết sắc, trong nháy mắt bị Từ Hiếu Nhân chọc cho cười: "Em không bị khi dễ, không phải Hiếu Minh đã đem em trở về rồi sao.”

Đây là lần đầu tiên Từ Tú Lan nói chuyện cùng anh ta từ sau lần cuối hai người tách nhau ra.

Thân thể Từ Hiếu Nhân khẩn trương cứng ngắc, nhìn cũng không dám nhìn cô ấy một cái.

Từ Hiếu Minh nhanh trí làm bộ xe không ổn định, trực tiếp ngã xuống.

Từ Tú Lan sợ tới mức lập tức nhảy xuống xe.

Từ Hiếu Minh nhìn anh hai: "Vậy hai người chậm rãi nói chuyện đi, em đi trước đây." Nói xong, thằng nhóc này đạp xe nhanh như chớp bỏ chạy.

Để lại hai người Từ Hiếu Nhân và Từ Tú Lan xấu hổ tại chỗ.

“Vừa đi vừa nói." Từ Hiếu Nhân phá vỡ cảnh tượng xấu hổ.

Từ Tú Lan theo sát bước chân của anh ta, không nói một tiếng.

Từ Hiếu Nhân không nhịn được trước: "Tú Lan, anh và Trương Quế Hoa kết hôn là ngoài ý muốn, em một mực không gặp anh, anh biết em và cô ấy chơi thân với nhau nên cầu cô ta hẹn em ra ngoài giúp anh. Lúc ấy Trương Quế Hoa đã đồng ý, bảo anh đến nhà cô ta chờ, anh liền đến đó, sau đó anh đã uống một ly nước trên bàn, trực tiếp hôn mê. Chờ khi anh tỉnh lại, Trương Quế Hoa đã tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở bên cạnh, cha mẹ cô ta muốn anh cưới cô ta, bằng không sẽ đi tố cáo anh tội hϊếp da^ʍ.”

"Anh, sau đó Trương Quế Hoa lại nói cô ta mang thai, anh mới kết hôn với cô ta, thật xin lỗi.” Từ Hiếu Nhân bất đắc dĩ giải thích.

Từ Tú Lan nhẹ giọng ừ một tiếng, hỏi: "Con của Trương Quế Hoa thật sự không phải là con của anh sao?”

Từ Hiếu Nhân lập tức lắc đầu: "Không phải, tính dựa theo thời gian bọn anh ở cùng một chỗ, đứa nhỏ kia hiện tại mới được sáu tháng, cô ta đã sinh là đứa bé chín tháng, sao có thể là của anh được.”

Từ Tú Lan nghe vậy con ngươi đảo quanh, tiếp theo lại cúi đầu.

Từ Hiếu Nhân thấy cô ấy không nói lời nào, tiếp tục hỏi: "Tú Lan, lúc trước tại sao em lại chia tay với anh, là không thích anh nữa sao?”

Từ Tú Lan vội vàng lắc đầu.

Vẻ mặt Từ Hiếu Nhân nghi hoặc: "Nếu em thích anh thì tại sao lại chia tay với anh, rốt cuộc là có chuyện gì vậy, em nói ra chúng ta cùng nhau giải quyết.”

Từ Tú Lan ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Hiếu Nhân, miệng ngập ngừng lại ngậm lại, sau đó một câu cũng không nói.

Điều này khiến cho Từ Hiếu Nhân nóng nảy.

"Là cha mẹ em không cho em ở cùng một chỗ với anh sao?" Từ Hiếu Nhân nghĩ không ra khả năng khác.

Từ Tú Lan lắc đầu: "Không phải, đều không phải, là em tự muốn chia tay.”

"Tú Lan, anh hỏi em một lần cuối cùng, em còn thích anh không?” Từ Hiếu Nhân vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô ấy.

Từ Tú Lan bị ánh mắt này của anh khiến cho hoảng sợ, do dự một chút vẫn là gật đầu.

Từ Hiếu Nhân thấy thế vẻ mặt vui mừng, đưa tay bắt lấy bả vai Từ Tú Lan hỏi: "Nếu em còn thích anh, vậy chúng ta vẫn ở cùng một chỗ đi, Tú Lan.”

Nói xong lời này Từ Hiếu Nhân liền hối hận, anh ta là kết hôn lần thứ hai, làm sao có thể xứng đôi với Tú Lan, anh ta thật cẩn thận nhìn Từ Tú Lan một cái.

Thấy cô ấy không nói lời nào, Từ Hiếu Nhân gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói: "Nếu em không muốn thì thôi, có điều anh sẽ đợi đến khi em kết hôn anh mới hết hy vọng.”

"Anh đi về trước đây.” Từ Hiếu Nhân nói xong liền rẽ về phía nhà.

Từ Tú Lan cũng xoay người đi về phía nhà mình.

Dọc theo đường đi, trong lòng Từ Tú Lan đều là lời nói của Từ Hiếu Nhân, cô ấy cũng muốn ở cùng một chỗ với Hiếu Nhân, thế nhưng cô ấy không còn trong sạch, căn bản cũng không có mặt mũi ở cùng một chỗ với anh ấy.

Nghĩ đến đây khóe miệng Từ Tú Lan khẽ nhếch lên lại dần dần kéo xuống.

"Tú Lan, con trở về rồi à, con với thằng nhóc Tôn Hào kia đi dạo thế nào rồi?" Tôn Hồng thấy con gái trở về, vẻ mặt vui mừng kéo người đến trước người mình.

Tràn đầy tò mò nhìn con gái.

Từ Tú Lan nghĩ đến người con trai mà mẹ mình nhắc thì cảm thấy chán ghét, sắc mặt không tốt nhìn Tôn Hồng: "Mẹ, mẹ đừng nhắc đến anh ta nữa. Anh ta không phải thứ tốt gì, ghê tởm chết đi được, hai bọn con đi ăn cơm đều phải chia tiền, con muốn mua chút đồ anh ta liền ngăn cản không cho con mua, còn nói phải sống tiết kiệm một chút. Con không ở với anh ta, anh ta đã không cho con tiêu tiền, có khi nào kết hôn rồi thì ngay cả tiền con cũng không nhìn thấy không.”

Vẻ mặt Tôn Hồng kinh ngạc, lúc bà ấy đi hỏi thăm, người ta đều nói con người Tôn Hào không tệ, rất đàng hoàng, sao bây giờ lại còn khấu trừ như vậy.

"Mẹ, người đàn ông này cũng không được, em gái của con tiêu tiền của mình nó cũng không cho tiêu, sao mặt nó lại lớn như vậy, nó nghĩ nó là ai chứ, em gái của con còn chưa quyết định ở cùng nó hay không mà." Vợ Từ Quân thở phì phò nói.

Vợ Từ Khánh bĩu môi: "Mẹ, lời này của em dâu con cũng tán thành, ngay cả em gái con tiêu tiền của mình cũng quản, nó thật không biết xấu hổ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »