Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 61

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi nhà mới được xây xong, mấy người Vu Tình nhanh chóng chuyển đến ngôi nhà mới.

Lần này nhà rộng hơn không ít, nhà cũ chỉ có năm phòng, bây giờ lầu một có sáu phòng, lầu hai còn có năm phòng nữa.

Lần này Hà Diệp cũng có phòng riêng của mình.

Từ Hiếu Nghĩa và Lý Mai vẫn ở vị trí trước đó, Hà Diệp còn quá nhỏ, ở trên lầu Vu Tình lo lắng liền để Hiếu Minh ở trên.

Ngôi nhà mới cũng là sàn xi măng, dễ dàng dọn dẹp hơn nhiều so với sàn đất.

"Mẹ, nhà mới đẹp thật đó.” Tuyết Hoa đứng ở trong sân cảm thán một tiếng.

Phóng mắt nhìn lại, vịnh nhà họ Từ đều là nhà đất vàng, chỉ có nhà các cô là nhà gạch, còn là nhà hai tầng, hơn nữa sàn nhà còn làm bằng xi măng, nhìn qua đừng nói là có bao nhiêu khí thế.

"Chúng ta là nhà đầu tiên đẹp như vậy ở trong thôn đó." Từ Hiếu Minh rất hài lòng về phòng của mình, phòng nhỏ trước kia của anh ấy vừa tối vừa ẩm ướt, còn không có cửa sổ.

Bây giờ căn phòng mới không chỉ rộng mà còn sáng sủa, quan trọng nhất là xi măng, không giống như trước đây, trong phòng một tầng mùi đất.

Chuyển từ ngôi nhà cũ đến, ngôi nhà mới là thứ mà tất cả mọi người đều mong đợi, nhưng mong đợi nhiều hơn là cuối cùng bọn họ cũng có thể ăn ngon rồi.

Ở nhà cũ nhà họ Từ, mỗi lần nấu cơm chỉ cho một lớp dầu, có đôi khi còn không cho, món ăn làm ra khó ăn chết đi được.

Bữa trưa là mì sợi Lý Mai làm, ớt xào trứng gà, trực tiếp xào mười quả trứng gà, lại ăn kèm với mì trắng, rất thơm ngon.

Vu Tình hiếm khi ăn thêm bát thứ hai, trực tiếp ăn một bát rưỡi mì.

Nhà mới cần đồ nội thất mới, lần trước ra bên ngoài được hơn một ngàn đồng, xây nhà dùng hơn sáu trăm đồng, còn lại hơn sáu trăm là tiền mọi người đều biết.

Tiền bồi thường của Từ Thừa Diên, Vu Tình không dám động, đợi đến lúc nào có việc gấp mới dùng.

Cô sẽ mua một chiếc xe đạp, đúng rồi, phiếu xe đạp của cô đâu.

Mở Thương Thành ra, Vu Tình liền tìm được tấm phiếu xe đạp kia, mua xe đạp là chuyện lớn, chắc chắn phải nói với mấy đứa nhỏ trong nhà một tiếng.

Vu Tình cầm phiếu xe đạp rồi triệu tập mọi người ở trong sân: "Mẹ chuẩn bị mua một chiếc xe đạp, như vậy sau này chúng ta đi lên trấn cũng thuận tiện hơn. Hơn nữa Tuyết Hoa, Hiếu Minh, mẹ dự định qua nghỉ hè sẽ cho các con đi học, cho nên mấy ngày này hai người các con chịu khó một chút cho mẹ, lấy sách giáo khoa đã học trước đó ra ôn qua đi.”

Từ Hiếu Minh nghe thấy đi học, ánh mắt lập tức sáng lên.

Từ Tuyết Hoa lại là vẻ mặt suy sụp, đi học a, cô bé căn bản không thích đi học, nào có thoải mái như ở nhà.

"Từ Tuyết Hoa, mẹ nói con có nghe thấy không." Vu Tình nhìn cô bé cau mày vẻ mặt mất hứng, lớn tiếng hô.

Lúc này Từ Tuyết Hoa trong nháy mắt hoàn hồn, nhìn Vu Tình lập tức cam đoan nói: "Mẹ, con biết rồi ạ.”

"Còn Hà Diệp, ở nhà đi theo cô út và chú út của cháu cũng học chút kiến thức đi, chờ năm sau đến tuổi rồi cháu cũng đi học." Vu Tình vẻ mặt chính trận nhìn người trong sân nói.

Lý Mai vừa nghe thấy vậy trên mặt đều là kinh hỉ: "Mẹ, Hà Diệp cũng có thể đi học sao ạ?”

"Đúng vậy, mấy đứa nhỏ trong nhà chúng ta chỉ cần đến tuổi đều phải đi học, chỉ có đi học mới có thể hiểu được nhiều tri thức hơn, mới có thể thay đổi số phận được.”

"Mẹ nói đúng, chỉ có đi học thì chúng ta mới có thể ra khỏi thôn này, mới có thể có tương lai tốt đẹp hơn.” Từ Hiếu Nhân vẻ mặt tán thành.

Lý Mai cũng biết đạo lý này, nhưng trước kia mẹ chồng nói đi học chỉ lãng phí tiền bạc và thời gian.

Bây giờ mẹ chồng để cho Hà Diệp đi học, cô ấy vui mừng: "Mẹ, cảm ơn mẹ, sau này chắc chắn Hà Diệp sẽ học thật tốt, sẽ không phụ sự mong đợi của mẹ.”

Đầu Hà Diệp không nhịn được gật gật, không nghĩ tới mình lại có thể đi học.

Hừ, chờ cô bé nhìn thấy Hổ Ny sẽ nói với Hổ Ny, lúc trước con bé đó còn chê cười mình không được đi học, còn nói bà nội cô bé xấu xa như vậy, chắc chắn sẽ không cho cô bé đi học.

Con nhóc đó nói đều sai.

"Mẹ, mua xe đạp phải có phiếu, mẹ có phiếu không?" Từ Hiếu Nhân vẻ mặt tò mò.

Nhà bọn họ đều là người nông thôn, cũng không có làm việc ở trên trấn, một nhà bác cả tuy làm việc ở trên trấn, nhưng quan hệ với nhà mình cũng không tốt lắm, không có khả năng cho bọn họ phiếu xe đạp.

Vu Tình lấy ra tấm phiếu xe đạp kia, mới tinh.

"Mẹ, sao mẹ còn có thứ này? Thứ này cũng không dễ có được nha.” Từ Hiếu Nhân kinh ngạc hỏi.

Vu Tình giải thích: "Một người em gái của mẹ ở trên trấn cho, quan hệ giữa mẹ và cô ấy rất tốt, nhà em ấy đã có xe đạp rồi, chồng của em ấy lại có thêm một phiếu nên cho mẹ.”

"Ai trong các con cùng mẹ đi lên trấn mua xe đạp?” Vu Tình hỏi.

"Con, con đi.”

"Mẹ, con cũng muốn đi, con đã lâu không được đi rồi.”

Vu Tình nhìn bộ dáng hai người Từ Tuyết Hoa và Từ Hiếu Minh tranh nhau, nhìn thằng ba nói: "Hiếu Minh, con đi với mẹ, cầm trứng gà trong nhà nữa.”

"Mẹ~" Từ Tuyết Hoa mất mát hô một tiếng.

"Đều đi, Hà Diệp cũng đi.” Vu Tình cười nói.

Hà Diệp vừa nghe thấy vậy, ánh mắt lập tức sáng lấp lánh: "Oa, cháu cũng có thể đi.”

"Mẹ, nhiều người đi như vậy cần không ít tiền đâu ạ." Từ Hiếu Nghĩa có chút do dự, một người đi đi về về mất bốn hào, bốn người cần gần hai đồng rồi.

Vu Tình nhìn anh ta một cái: "Không sao, thỉnh thoảng đi một lần, trở về mẹ sẽ đi xe lai bọn nhỏ theo.”

Từ Hiếu Nghĩa vẫn có chút đau lòng tiền bạc, có điều mẹ anh ta nói không sao thì coi như không sao đi.

Nói xong thì đi lên trấn, Vu Tình một tay dắt Tuyết Hoa, một tay dắt Hà Diệp, phía sau còn có Từ Hiếu Minh đi theo.

Mấy người đi về phía cổng thôn, lúc đi trên xe bò không có mấy người, bốn người vừa ngồi xuống, vị trí vừa đủ.

Bác Mã nhìn thấy xe đã đầy, lái xe bò rời đi.

Nhà họ Từ hiện tại đã xây nhà lớn, nhà gạch ngói, còn là nhà hai tầng, đây chính là nhà to đầu tiên trong mấy chục km gần đó.

Trong một thời gian ngắn, nhà Vu Tình ở trong thôn chính là đối tượng mà mọi người đều ngưỡng mộ.

Ngay cả bác Mã cũng trêu ghẹo nói: "Vu Tình, nhà các cháu hiện tại chính là nhà có tiền nhất trong thôn của chúng ta, còn khí phái hơn cả so với nhà của đội trưởng.”

"Còn không phải sao? Chị dâu Vu là người có bản lĩnh, vịnh nhà họ Từ chúng ta xưa nay mấy trăm năm còn chưa có người một lần đánh được ba con lợn rừng từ trên núi đâu.”

"Vu Tình, con lợn rừng kia cô đánh chết kiểu gì vậy, lớn như vậy một con cũng phải mấy trăm cân, cầm dao cũng không dễ dàng gì chém chết, sao cô có thể thu phục được ba con lợn rừng vậy.”

Vu Tình nhìn mọi người nghe chuyện bát quái, cô làm bộ nghi hoặc nói: "Nói đến chuyện này cũng lạ, tôi nhìn thấy con lợn rừng kia cũng sợ hãi. Lúc ấy liền sợ tới mức thân thể cứng ngắc cũng không biết động đậy, mọi người đoán xem.”

"Thế nào, thế nào?" Mọi người vẻ mặt tò mò.

"Con lợn rừng kia không chỉ không đυ.ng vào tôi còn trực tiếp ngã xuống trước người tôi, các người nói có lạ hay không, tôi nghĩ là chồng của tôi đang bảo vệ tôi." Vu Tình nói lời tà môn.

Mọi người đều tin, bằng không một mình Vu Tình là một người phụ nữ không có mấy sức lực sao có thể đánh được ba con lợn rừng chứ, vậy nhất định là Từ Thừa Diên ở trên trời hiển linh.

Từ Thừa Diên là người tốt, lúc còn sống cũng ngoan ngoãn thuận theo người vợ này, hiện giờ chết còn bảo vệ vợ của mình.

Vu Tình thật đúng là có phúc khí tốt.

Từ Tuyết Hoa nghe mẹ nói xong, ngồi trên xe bò nước mắt lưng tròng, cha của cô bé quả nhiên không đi, cha vẫn còn ở bên cạnh nhìn bọn họ.
« Chương TrướcChương Tiếp »