Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 60

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm, đứng trên con đường nhỏ giữa nông thôn, hít sâu một hơi, sương tươi xen lẫn hơi thở của cỏ cây xông vào mũi, ngẩng đầu nhìn lại, bầu trời xanh thẳm không có một tia tạp chất.

Vu Tình mang theo mấy đứa nhỏ trong nhà xuất phát ra ruộng, hôm nay chính là ngày trồng đậu nành.

Hai con bò trong thôn cũng bắt đầu ra sân cày đất, ngoại trừ con bò ra, những người còn lại phải dựa vào chiếc cào để cào san bằng đất.

Năm người kéo một cái máy gieo thô sơ, ở giữa có một người cầm càng kéo máy, bốn người còn lại thì hai người bên trái hai người bên phải, phía sau còn có một gieo hạt, bình thường người cầm càng kéo phần lớn là những lão luyện ổn trọng, kinh nghiệm phong phú.

Như vậy khả năng ứng biến mạnh mẽ, gieo hạt đều, kéo dây thừng là những thanh niên có sức khỏe.

Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên, hạt giống toàn bộ bị chôn vùi dưới đất.

Nhà họ Từ có mấy trăm mẫu đất, trồng mất ba bốn ngày mới xong.

Quả nhiên cái gì cũng không thể so sánh được với công việc dưới ruộng, lần này Vu Tình lại bị mệt phải nằm trên giường một ngày mới khôi phục lại được.

Vừa mới nghỉ ngơi một ngày, Vu Tình không dám quên cái hẹn với Ninh Khai Dương, sáng hôm sau, cô xách trứng gà mái đẻ tiết kiệm nửa tháng trong nhà đi lên trấn.

Bây giờ trong nhà có ba con gà mái, mỗi lẫn Vu Tình đều lén mua trứng gà từ Thương Thành bỏ vào trong ổ gà, đảm bảo gà mái trong nhà mỗi ngày đều có sáu quả trứng gà.

Trong nhà cách hai ba ngày lại xào trứng ăn một lần, nửa tháng tiết kiệm được bảy mươi quả trứng.

Lần này Vu Tình cầm sọt trong nhà lên, tám giờ liền xuất phát lên trấn.

Đến trấn đã là hơn chín giờ.

Cô cầm chìa khóa đi về phía ngôi nhà mới của mình, vào trong sân thì tìm một phòng trống ở sân sau.

Bột mì trắng một cân một điểm tích lũy, cô mua sáu túi, tốn ba trăm điểm tích lũy, cô mua thêm mười lăm túi lương thực thô, tốn ba trăm bảy mươi lăm điểm tích lũy.

Túi lương thực có màu trắng tinh khiết, không có chữ in.

Cất kĩ lương thực xong, Vu Tình liền khóa cửa nhà đi đến nhà họ Ninh.

Ninh Khai Dương đã sớm chờ Vu Tình, thịt lợn lần trước anh ta mang ra ngoài bán không đến mấy ngày đã hết, kiếm được hơn ba trăm đồng.

Anh ta hối hận đã không bảo Vu Tình tới tìm anh ta sớm một chút.

Bây giờ nghe thấy thanh âm, Ninh Khai Dương vui vẻ mở cửa nhà ra, nhưng nhìn thấy Vu Tình chỉ có một mình, anh ta có chút nghi hoặc: "Chị Vu, không có hàng sao?”

"Có, ở chỗ nhà tôi thuê, cậu đi kiểm tra qua hàng hóa một chút, buổi tối cậu tranh thủ thời gian kéo đi." Ban ngày quá mạo hiểm, Vu Tình cũng không dám kéo.

Ninh Khai Dương vừa nghe thấy vậy vội vàng trở về phòng lấy tiền, sau đó đi theo Vu Tình đến nhà cô.

Sau khi đến, Vu Tình trực tiếp dẫn anh ta đến sân sau.

Ba trăm cân bột mì trắng, bảy trăm năm mươi cân lương thực thô, mỗi túi đều rất ổn.

Ninh Khai Dương kiểm tra hàng thì rất hài lòng, nhìn Vu Tình lại càng bội phục, rốt cuộc là chị gái này lấy ở đâu ra nhiều hàng như vậy.

"Tổng cộng 402 đồng, chị đếm đi." Ninh Khai Dương đã nhanh chóng tính toán xong ở trong lòng, đưa hơn 400 đồng cho Vu Tình.

Vu Tình sảng khoái nhận lấy tiền, liền đưa chìa khóa cửa cho Ninh Khai Dương: "Buổi tối cậu tự đến kéo đi.”

Ninh Khai Dương nhận lấy chìa khóa vẻ mặt khác biệt: "Chị không sợ tôi trộm đồ của chị sao?”

"Không có gì khác ngoài lương thực đâu.” Vu Tình xua tay nói.

Ninh Khai Dương á khẩu không nói nên lời.

Vu Tình cầm tiền, nhìn Ninh Khai Dương hỏi: "Cậu có biết ở đâu bán gạch ngói không?”

"Nhà máy lò nung có đó, chị muốn xây nhà à?" Ninh Khai Dương tò mò hỏi một chút, sau đó liền cho Vu Tình một cái địa chỉ, dương dương đắc ý nói: "Chị qua bên đó mua gạch đi, tìm một người đàn ông họ Vạn, chị nói tên của tôi ra, anh ấy sẽ bán cho chị rẻ hơn một chút.”

Còn có chuyện tốt này sao, Vu Tình vui vẻ, vừa vặn buổi chiều không có việc gì làm, tạm biệt Ninh Khai Dương, cô liền đi về phía lò nung kia.

Lò nung ở một hướng khác của cửa trấn, có điều không tính là quá xa, Vu Tình đi bằng xe buýt.

Khoảng nửa canh giờ đã đến.

Lúc Vu Tình tới vừa vặn đυ.ng phải người đàn ông họ Vạn, người đàn ông kia cao to như Ninh Khai Dương, Vu Tình nói dựa theo lời của Ninh Khai Dương.

Nhắc tới tên của anh ta, người anh em họ Vạn quả thật bán cho Vu Tình rẻ hơn một chút.

Nhà gạch cần rất nhiều gạch, thoáng cái đã mất vài trăm đồng tiền, gạch sẽ được đưa đến cửa.

Vu Tình dự định sẽ mua xi măng, cô cũng không cần loại bùn đất này, vừa mưa đã ướt, giẫm lên chân đều là bùn đất.

Gạch và xi măng được đặt hai ngày sau sẽ đưa đến, Vu Tình trở về thôn.

Buổi tối cô liền nói một tiếng với ông cụ Từ và bà cụ Từ về chuyện xây nhà.

Vu Tình bán thịt lợn kiếm được không ít tiền, vợ chồng ông cụ Từ đều biết, cũng không nói gì về chuyện cô xây nhà, dù sao lúc trước xây nhà cho vợ chồng Thừa Diên đơn sơ, hiện tại muốn xây lại cũng được.

Như vậy thằng hai tái hôn thì người ta nhìn thấy nhà mới cũng nguyện ý gả, qua chưa đến hai năm nữa thằng ba cũng nên nói đến chuyện cưới hỏi rồi, Hà Diệp cũng đã lớn, phòng không đủ ở.

Ông cụ Từ biết Vu Tình muốn xây nhà, ăn cơm tối xong liền đến nhà đội trưởng, vừa vặn mấy ngày nay không bận rộn, những thanh niên khỏe mạnh trẻ tuổi nhàn rỗi có thể đến hỗ trợ.

Đưa tiền công, một ngày một đồng tiền, thêm một bữa ăn trưa nữa.

Từ Kiến Quốc đưa tin này ra liền có không ít người đến làm việc, vịnh nhà họ Từ nhiều người, nhưng cũng có người siêng năng, có người lười biếng.

Ông cụ Từ làm chủ tuyển người, chọn đều là những người siêng năng, những người không được chọn ngoại trừ nói vài câu oán giận sau lưng ra, còn lại cũng không làm cái gì cả.

Hai ngày sau, gạch và xi măng được đưa đến.

Ông cụ Từ nhìn thấy nhiều gạch như vậy mới biết Vu Tình muốn xây nhà gạch, không khỏi có chút tiếc.

Nhà đất này cũng rắn chắc, còn rẻ nữa, gạch đá này rất đắt.

Có điều mua cũng đã mua rồi, không thể trả lại được.

Lúc gạch được đưa tới, ngôi nhà cũ của Vu Tình được phá dỡ.

Mấy ngày nay nhà bọn họ tạm thời ở bên nhà cũ.

Nhà cửa bên này cần phải làm móng, còn phải xây, phải mất khoảng mười ngày mới xong.

Ông cụ Từ phụ trách giám sát, Vu Tình và Lý Mai phụ trách nấu cơm trưa, sau đó vận chuyển đến chỗ xây nhà.

Đến nhà cũ, thức ăn rõ ràng không thể ngon hơn so với ở nhà.

Từ Tuyết Hoa và Từ Hiếu Minh ăn cơm cũng không còn sức.

"Sao, coi thường cơm nhà bà à?" Bà cụ Từ nhìn hai người mặt mày ủ rũ hỏi một câu.

Hai người Từ Hiếu Minh nhanh chóng lắc đầu, bọn họ nào dám nói coi thường chứ.

Chỉ là đã ăn quen món ngon rồi, nhất thời lại ăn bánh lương thực thô và nước luộc rau nên có chút khó ăn.

Cũng may Vu Tình thuê nhiều người, làm việc cũng nhanh, dự tính mười ngày, nhưng thật ra tám ngày đã xong rồi.

Đồng thời Vu Tình càng bội phục tác phong thuần phác của người dân ở thời đại này.

Mùa hè mặt trời chói chang, cả nhà lại ở nhà cũ mấy ngày, xi măng trong sân cơ bản đã khô.

Vừa nghe nói có thể trở về, Từ Tuyết Hoa và Từ Hiếu Minh trực tiếp vỗ tay khen ngợi.

Bà cụ Từ nhìn thấy vậy thầm mắng hai con sói mắt trắng: "Ở đây lâu như vậy rồi cũng không có chút luyến tiếc gì sao!”

"Bà nội, chắc chắn là cháu có luyến tiếc rồi, có điều cháu muốn xem hình dạng của nhà mới lắm.” Tuyết Hoa thông minh nói.

Lúc này bà cụ Từ mới mang theo vài phần tươi cười, đồng thời nhìn về phía Vu Tình: "Vợ thằng hai, xây nhà này tốn không ít tiền. Về sau cũng không thể lãng phí như vậy nữa, Hiếu Nhân và Hiếu Minh còn phải cưới vợ, đến lúc đó đều là chỗ cần dùng tiền.”

Vu Tình vội vàng gật đầu, lần này xây nhà tốn sáu trăm đồng, cô còn hơn sáu trăm đồng.

Những năm này dùng đến năm sau là không thành vấn đề, cùng lắm thì cô đi lên trấn thêm vài lần nữa là được.

Đợi đến năm sau, cô có thể bắt đầu quang minh chính đại làm ăn rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »