Chương 59

Mẹ Trương nghe thấy thanh âm thì thầm nghĩ là chuyện xấu, lúc ra cửa đã nhìn thấy một đống người vây quanh.

Thấy bà cụ Từ, mẹ Trương vẻ mặt lấy lòng: "Thím thông gia, thím nói cái gì vậy, Quế Hoa nhà chúng cháu mang thai chính là con của Hiếu Nhân mà, thím không thể nói bậy.”

Từ Hiếu Nhân vẻ mặt phẫn nộ, ánh mắt hung ác trừng mắt nhìn mẹ Trương: "Bà bớt nói hưu nói vượn đi, bác sĩ nói đứa nhỏ kia đã được gần chín tháng, nhiều hơn hẳn hai tháng. Hơn nữa Trương Quế Hoa cũng đã thừa nhận rồi, nói đứa nhỏ là của Trương Nhị Cẩu, đến bây giờ bà còn muốn hãm hại tôi sao.”

“Nhà họ Trương, cháu trai của tôi đã nói rõ ràng rồi, các người đang vu hãm cho cháu trai của tôi, vậy chúng ta đến đồn cảnh sát nói đi.” Bà cụ Từ hừ lạnh một tiếng nói.

Mẹ Trương vẻ mặt hổn hển, con nhóc chết tiệt kia, còn chưa có chuyện gì, sao đã nói ra chuyện này rồi.

Trong đám người nghe thấy là con của Trương Nhị Cẩu, có người kinh hô một tiếng: "Mẹ Nhị Cẩu, đứa nhỏ kia là của nhà các người kìa.”

Mẹ Nhị Cẩu đứng trong đám người xem náo nhiệt, không nghĩ tới còn kéo lên người mình, nghĩ đến Trương Quế Hoa vừa lười vừa tham ăn, bà ta sợ bị ỷ lại, quay đầu bỏ chạy.

Đám người lập tức có một trận cười: "Aiya, mẹ Nhị Cẩu cũng chướng mắt Quế Hoa nha, lần này có trò hay để xem rồi.”

"Nhà họ Trương, mau đến bệnh viện mang con gái của cô về, thuận tiện mang con gái của nhà cô về nhà luôn đi, bây giờ chúng ta làm chứng từ. Sau này nhà chúng tôi và con cái của nhà các ngươi không còn liên quan gì đến nhau nữa.” Bà cụ Từ cất giọng nói.

Lúc trước Từ Hiếu Nhân và Trương Quế Hoa chưa tới tuổi kết hôn, ngay cả giấy chứng nhận kết hôn cũng không có, hiện giờ cũng không cần làm thủ tục ly hôn gì cả.

Mẹ Trương không đồng ý ly hôn.

Bà cụ Từ trực tiếp hô hoán kéo bà ta đến đồn cảnh sát.

Lần này mẹ Trương không có chủ ý, lúc này cha Trương mới ra sân, trừng mắt nhìn vợ mình sau đó cười xòa nhìn bà cụ Từ: "Thím, cháu đi cùng thím mang Quế Hoa trở về.”

Mẹ Trương bị trừng mắt một cái, rụt cổ không dám nói chuyện.

Cha Trương dẫn theo hai đứa con trai đi theo nhóm người bà cụ Từ đến trấn.

Trên đường con trai cả nhà họ Trương không ngừng oán giận, nếu không phải mẹ anh ta bảo Quế Hoa trở về vay tiền vào lúc này, cũng sẽ không khiến đứa nhỏ sinh ra ở nhà họ Từ, như vậy việc này sao có thể bị phát hiện được.

Lần này thì hay rồi, Quế Hoa trở về thì ở đâu, bọn họ cũng không nuôi một người nhàn rỗi, hiện giờ còn có thêm một đứa bé, ngẫm lại đã thấy phiền.

Đến bệnh viện trên thị trấn, Từ Hiếu Nhân dẫn bọn họ đến phòng bệnh.

Vu Tình đi về phía bà cụ Từ: "Mẹ, chuyện thế nào rồi?”

"Chỉ thiếu viết giấy làm bằng chứng thôi.” Bà cụ Từ nói.

Vu Tình gật gật đầu, hỏi bác sĩ mượn giấy và bút bắt đầu viết, hôm nay Từ Hiếu Nhân và Trương Quế Hoa tự nguyện ly hôn, về sau không còn liên quan gì đến nhau nữa.

Sau khi viết xong, Vu Tình liền bảo Từ Hiếu Nhân ký tên, sau đó đưa cho Trương Quế Hoa ký.

Trương Quế Hoa nhìn Vu Tình lắc đầu: "Con không muốn, con không muốn ly hôn với Hiếu Nhân." Hiện giờ cuộc sống của nhà họ Từ càng ngày càng tốt.

Bây giờ cô ta ly hôn thì thiệt lớn rồi, mẹ chồng cô ta còn muốn xây nhà, nhiều tiền như vậy còn có thể xây một ngôi nhà gạch.

Quanh vịnh nhà họ Từ các cô còn không có mấy nhà làm bằng gạch ngói, ngay cả nhà đội trưởng vịnh nhà họ Từ cũng là một nửa gạch ngói, một nửa gạch đất bình thường.

“Trương Quế Hoa, cô mau ký tên đi, bằng không chúng ta sẽ đến đồn cảnh sát nói chuyện này.” Vu Tình tức giận nói.

Cha Trương sợ ở trong tù, trừng mắt nhìn Trương Quế Hoa tức giận nói: "Mày còn không mau ký tên đi, nếu không phải chính mày không biết xấu hổ làm ra loại chuyện này, sẽ biến thành cục diện như ngày hôm nay sao.”

"Cha, con...”

"Câm miệng, mau ký tên, viết xong thì chúng ta trở về." Cha Trương ngại mất mặt, thở phì phò nói.

Con trai cả và con trai thứ hai nhà họ Trương căn bản cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Trương Quế Hoa bất đắc dĩ, chỉ có thể ký tên.

Vu Tình cầm ba bản chứng từ, một tờ cho nhà họ Trương, hai tờ còn lại cô tự mình cầm, nhìn chứng từ ở trong tay, trong lòng cô thở phào nhẹ nhõm.

Có thể là do xuyên không vào trong sách, hiện tại trong đầu cô đã khôi phục lại chuyện trong sách càng ngày càng nhiều, ví dụ như Trương Quế Hoa.

Lúc nhà họ Từ bị Từ Lan Trân trả thù càng ngày càng khổ, Trương Quế Hoa đã trực tiếp ly hôn với Từ Hiếu Nhân rồi bỏ chạy.

Bây giờ Trương Quế Hoa đã không còn là người nhà họ Từ nữa rồi.

Vu Tình cũng không cần phải ở lại đây, đi theo đoàn người bà cụ Từ lên xe bò rời đi.

Bà cụ Từ ngồi trên xe bò, đến thôn cũng không nhàn rỗi, xuống xe liền kề sát vào bên cạnh cây đại thụ trong thôn, trực tiếp gia nhập hội nhiều chuyện.

Gặp phải người khác, bà liền nói cháu trai của bà đã ly hôn.

Người ta hỏi có chuyện gì, bà trực tiếp nói thật.

Không ít người nghe xong thổn thức không thôi, trách không được Hiếu Nhân và con bé Tú Lan kia đang yên đang lành lại chia tay, thì ra là có chuyện như vậy.

Tin tức này không bao lâu liền truyền đến nhà đội trưởng, Tú Lan nghe được tin này, bàn tay đang khâu quần áo dừng một chút, trực tiếp đâm thủng đầu ngón tay.

Tôn Hồng vẻ mặt tức giận: "Con nhóc chết tiệt kia, con làm gì vậy, không phải con còn nghĩ đến Hiếu Nhân đấy chứ, mẹ nói cho con biết là mẹ không đồng ý cho hai đứa ở cùng một chỗ đâu. Nó là người đã từng kết hôn rồi, con còn là gái tân, sao có thể gả cho nó được, không được.”

"Mẹ, con không có ý đó.” Tú Lan cúi đầu nói, sắc mặt trắng bệch.

Nhắc tới từ gái tân, thân thể Từ Tú Lan liền không ngừng run rẩy.

Tôn Hồng vừa ngẩng đầu liền thấy con gái khác thường, vẻ mặt lo lắng chạy tới, đỡ Tú Lan sốt ruột nói: "Con gái, sao vậy, con làm sao vậy?”

"Kiến Quốc, ông mau tới đây, ông nhìn con gái bị làm sao này?” Tôn Hồng sốt ruột hô một tiếng vào phòng.

Từ Kiến Quốc ngay cả giày cũng không mang liền chạy ra ngoài, nhìn thấy thân thể Tú Lan phát run, sắc mặt trắng bệch, trong lòng ông ấy căng thẳng, cõng người liền vội vàng đi đến phòng khám nhỏ trong thôn.

"Mang giày vào.” Tôn Hồng hô một tiếng.

Từ Kiến Quốc đã chạy xa.

Đến phòng khám bác sĩ châm cứu một châm, Từ Tú Lan mới chậm rãi bình tĩnh lại.

"Anh Lưu, con gái tôi rốt cuộc là có chuyện gì vậy?" Từ Kiến Quốc vẻ mặt lo lắng, đây đã là lần thứ ba con gái bị như vậy rồi.

Trước đây chưa từng bị như thế này sao?

Người đàn ông được gọi là anh Lưu cau mày, nhìn Từ Kiến Quốc nói: "Vẫn là câu nói kia, đây là tâm bệnh, lúc nào tâm bệnh được cởi bỏ thì sẽ hết. Sau này các người ít kí©h thí©ɧ con bé đi, nói thế rồi còn không nghe.”

Từ Kiến Quốc vẻ mặt tức giận, cõng Từ Tú Lan nhanh chóng trở về nhà.

Nhìn vợ trong sân liền chất vấn: "Hôm nay bà đã nói gì kí©h thí©ɧ Tú Lan?”

"Tôi, tôi đã nói về Hiếu Nhân." Tôn Hồng rụt cổ có chút sợ người đàn ông.

Từ Kiến Quốc vừa nghe đến cái tên này, liền thở dài, lại là Từ Hiếu Nhân.

Tú Lan vẫn còn thích thằng nhóc kia, nhưng nếu thằng nhóc kia chưa kết hôn, ông ấy có chết cũng phải ép thằng nhóc đó cưới con gái của ông ấy.

Nhưng thằng nhóc kia đã có vợ rồi, nhà bọn họ cũng không thể làm ra loại chuyện không đúng như vậy.

"Sau này bà ít nhắc tới nó đi.” Từ Kiến Quốc lạnh lùng nói.

Tôn Hồng vội vàng gật gật đầu, con gái như vậy bà ấy cũng đau lòng.

Từ Hiếu Nhân đáng chết, con gái tốt đẹp của bà ấy đều đã bị chà đạp thành như vậy.

Nhìn con gái trên giường dần dần khôi phục lại bình thường, Tôn Hồng xem như thở phào nhẹ nhõm.

"Tú Lan, còn có chỗ nào khó chịu không?” Tôn Hồng vẻ mặt lo lắng.

Từ Tú Lan nhìn bộ dáng lo lắng của mẹ, trong lòng tự trách một trận, sau đó liền nhanh chóng lắc đầu, đưa tay nắm lấy tay Tôn Hồng giọng suy yếu nói: "Mẹ, con không sao.”

"Ừm, không sao là tốt rồi, đợi lát nữa mẹ bảo chị dâu của con hầm cho con một chén canh trứng gà để uống." Tôn Hồng nắm chặt tay con gái, trong mắt lóe lên vài giọt lệ.

Đợi đến khi Tôn Hồng ra khỏi phòng, trong đầu Từ Tú Lan lại hiện ra buổi chiều hôm cô ấy bị sỉ nhục.

Nghĩ đến những chuyện kia, sắc mặt Từ Tú Lan vừa mới bình tĩnh lại, trong nháy mắt lại trắng bệch.