Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 58

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Dựa vào cái gì mà tiền của tôi phải cho em trai của cô mượn, nhà của chúng ta bây giờ còn đang bị dột nước, tôi định trồng đậu nành xong sẽ sửa lại nhà, không có thừa tiền cho em trai của cô mượn đâu.” Vu Tình nói.

Trong nháy mắt, sắc mặt của Trương Quế Hoa đã thay đổi, biết mẹ chồng cô ta có chết cũng không cho cô ta mượn tiền, nhưng nếu cô ta không cầm được tiền trở về, chắc chắn mẹ của cô ta sẽ đánh chết cô ta mất.

Không được, cô ta nhất định phải mượn được số tiền này.

"Mẹ, con cầu xin mẹ, mẹ cứ cho con mượn hai trăm đồng đi, xây nhà ba bốn trăm là đủ rồi, không phải nhà chúng ta bán thịt lợn được một ngàn đồng sao, không phải còn có tiền bồi thường của cha sao?”

"Trương Quế Hoa, nếu như cô muốn cho em trai cô mượn tiền vậy cô cứ chờ đi, tôi sẽ không cho cô mượn đâu, tiền bồi thường của cha cô, cô cũng không biết xấu hổ mà mở miệng đòi à." Sắc mặt Vu Tình lập tức tối sầm lại.

Đặc biệt khi biết đứa nhỏ trong bụng của cô ta không phải là con cháu của nhà họ Từ cô, Vu Tình trực tiếp muốn chửi người, có điều cô không có chứng cứ, vẫn phải nhịn một thời gian.

"Thằng hai, mang vợ của con vào trong phòng đi.” Vu Tình lạnh lùng nói.

Trương Quế Hoa lại nóng nảy: "Không được, con muốn về nhà, con không muốn ở lại nhà họ Từ.”

Từ Hiếu Nhân nhìn Trương Quế Hoa giãy dụa vẻ mặt khó xử.

Vu Tình nói: "Mang vào trong phòng, không thành thật thì trói lại, đợi đến khi cô ta sinh rồi mới thả ra.”

Trương Quế Hoa nghe nói như vậy, vẻ mặt sợ hãi, không phải là mẹ chồng cô ta đã phát hiện ra cái gì rồi chứ.

Càng nghĩ Trương Quế Hoa càng sợ hãi, trực tiếp dùng sức tránh thoát khỏi Từ Hiếu Nhân, đáng tiếc trời mưa đường trơn, Trương Quế Hoa vừa chạy vài bước chân đã trượt một cái, người liền ngã trên mặt đất.

"Bụng của con đau." Trương Quế Hoa cả khuôn mặt đau đến vặn vẹo lại cùng một chỗ.

"Hiếu Nhân, con mau đến nhà bác Mã mượn xe bò đi.” Vu Tình phân phó.

Sau đó cùng Lý Mai nâng Trương Quế Hoa lên: "Quế Hoa, cô chịu đựng một chút, chúng ta đợi lát nữa sẽ đến bệnh viện.”

Trương Quế Hoa đau đớn gào khóc lên: "A, mẹ, con muốn về nhà, con muốn về nhà mẹ đẻ.”

Xong đời, nếu cô ta sinh ra thì thật sự xong đời, Trương Quế Hoa hiện tại chỉ muốn về nhà mẹ đẻ.

Vu Tình cũng gấp đến độ xoay vòng, cô cũng chưa từng sinh con, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.

Cũng may Từ Hiếu Nhân không bao lâu sau đã kéo xe bò tới, đặt Trương Quế Hoa ở trên xe bò, Vu Tình đi theo, liền đi về phía trấn.

Trương Quế Hoa ở trên đường la hét một đường, mãi cho đến khi đến bệnh viện cô ta mới chấp nhận ngậm miệng lại.

Đến bệnh viện, Từ Hiếu Nhân liền ôm Trương Quế Hoa nhanh chóng đi tìm bác sĩ, buổi trưa đến, đợi đến ba bốn giờ chiều Trương Quế Hoa mới thuận lợi sinh con xong.

Đứa bé vừa sinh ra, Từ Hiếu Nhân đã sốt ruột hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, vợ của tôi sinh non không sao chứ?”

Bác sĩ sửng sốt: "Đứa bé cũng tám chín tháng rồi, cũng không tính là sinh non, rất bình thường, nặng hai cân rưỡi.”

Lời này vừa nói ra, Từ Hiếu Nhân nghĩ đến lời mà mẹ anh ta đã từng nói, sắc mặt lập tức trầm xuống, đi thẳng đến phòng bệnh, nhìn Trương Quế Hoa chất vấn: "Trương Quế Hoa, đứa nhỏ là con của ai?”

Trương Quế Hoa với vẻ mặt chột dạ, ánh mắt né tránh: "Hiếu Nhân, lời này của anh là có ý gì, đứa nhỏ này là con của anh chứ của ai.”

"Cô nói láo, nếu là con của tôi thì chỉ hơn sáu tháng, đứa nhỏ này đã gần chín tháng, cô nói là con của tôi, cô coi tôi là kẻ ngốc sao.” Từ Hiếu Nhân tức giận đến nỗi cổ đỏ bừng lên, lớn tiếng gào thét.

Lần này Trương Quế Hoa không giấu được nữa, nhìn Từ Hiếu Nhân cầu xin tha thứ: "Hiếu Nhân, không phải, không phải em cố ý gạt anh đâu, em, lúc trước em cũng vô tội, em bị Trương Nhị Cẩu cưỡиɠ ɧϊếp, huhuhu.”

"Cho nên cô liền hãm hại tôi để tôi cưới cô, nhận lấy đứa nhỏ này?" Từ Hiếu Nhân lạnh lùng chất vấn, sau đó vẻ mặt khó chịu ôm mặt ngồi xổm trên mặt đất: "Ly hôn, chờ cô xuất viện thì chúng ta sẽ ly hôn.”

Trương Quế Hoa không nghe theo, giãy dụa muốn xuống giường, nước mắt theo gò má lưu lại ở trên ga giường: "Hiếu Nhân, anh đừng ly hôn với em được không, sau này em nhất định sẽ nghe lời anh, em cũng sẽ hiếu thuận với mẹ của chúng ta.”

Từ Hiếu Nhân không chút mềm lòng, ngược lại càng là vẻ mặt phẫn nộ, tức giận trừng mắt nhìn Trương Quế Hoa: "Không thể, cô là người phụ nữ độc ác. Lúc trước hạ dược ở trong nước của tôi uống, buộc tôi phải cưới cô, bây giờ còn cắm sừng tôi, chuyện ly hôn này đã quyết định rồi.” Từ Hiếu Nhân tức đến run rẩy cả người.

Xoay người đè nén lửa giận, nhìn Vu Tình nói: "Mẹ, con muốn về nhà trước.”

Vu Tình gật gật đầu, lập tức bảo anh ta trở về, một đứa nhỏ mười bảy tuổi, chưa từng trải qua chuyện, hôm nay liên tiếp bị đả kích, không khó chịu mới là lạ.

Vu Tình cho Từ Hiếu Nhân một đồng tiền ngồi xe, đưa người đến cửa: "Con trở về nói chuyện này cho bà nội của con một tiếng, để bà ấy dẫn theo anh cả con cùng đi đến thôn nhà họ Trương nháo hết chuyện này ra. Để cho nhà họ Trương tự mình đến dẫn Trương Quế Hoa về.”

Việc này không nói rõ ràng, người ta còn cảm thấy nhà họ Từ các cô không chân chính, người phụ nữ nhà họ Trương là một người không dễ chọc, mấy đứa nhỏ Hiếu Nghĩa chắc chắn không phải là đối thủ, bà cụ Từ đi cô mới yên tâm.

Từ Hiếu Nhân nghe vậy thì vội vàng rời đi.

Vu Tình ở bệnh viện trông coi Trương Quế Hoa, hiện tại cô ta vừa sinh con, thân thể rất suy yếu, một mực ở trước mặt Vu Tình khóc lóc cầu xin tha thứ.

Khiến Vu Tình phiền muốn chết.

Từ Hiếu Nhân trở về nhà liền nói qua chuyện với Từ Hiếu Nghĩa, Từ Hiếu Minh vẻ mặt vui mừng: "Anh hai, chị dâu hai cắm sừng anh à.”

Vậy chẳng phải là anh hai có thể ly hôn với chị dâu hai sao, nghĩ đến đây Từ Hiếu Minh cười ra tiếng.

Từ Hiếu Nghĩa nhìn em trai không có mắt nhìn, đánh một cái vào sau gáy anh ấy, ánh mắt hung tợn trừng mắt nhìn anh ấy một cái: "Em cút sang một bên cho anh.”

Thằng nhóc không có đầu óc, không thấy Hiếu Nhân đã khó chịu đến mức nào rồi sao, nó còn không biết xấu hổ chê cười.

Từ Hiếu Nhân cũng rất ủy khuất, thấy Từ Hiếu Minh còn nhỏ, cũng tức giận: "Cười cái gì mà cười, thằng ba, em còn cười nữa có tin anh xẻo chết em không.”

"Anh hai, em không chê cười anh, chỉ là em cảm thấy chị dâu hai không xứng với anh, nếu anh ly hôn với chị dâu hai nói không chừng còn có thể ở cùng một chỗ với chị Tú Lan.” Vẻ mặt Từ Hiếu Minh nghiêm túc giải thích.

Anh ấy nhìn ra được, chị Tú Lan không tìm đối tượng, vẫn còn thích anh trai của anh ấy.

Từ Hiếu Nhân không có tâm tư suy nghĩ đến chuyện này, cùng anh cả đi đến nhà cũ.

Bà cụ Từ vừa nghe thấy lời này, tức đến đỏ mặt: "Nhà họ Trương giỏi lắm, đây là lấy Hiếu Nhân nhà chúng ta ra làm khỉ đùa giỡn, Thừa Đức, con đi cùng mẹ đến nhà họ Trương. Mẹ nhất định phải tìm con mụ già này tính sổ.” Bà cụ Từ nói xong cầm cây gậy trong sân đi ra cửa.

Tôn Tố Phân cũng đi theo phía sau bà cụ Từ: "Mẹ, con đi cùng mẹ.”

Ông cụ Từ, bà cụ Từ, còn có hai vợ chồng Từ Thừa Đức, Từ Hiếu Linh mười mấy tuổi cũng muốn đi cùng.

Lần này mười người nhà họ Từ chậm rãi đi về phía thôn nhà họ Trương.

Mấy người giẫm lên bùn lầy đại khái hơn mười phút đã đến cửa nhà họ Trương.

Ông cụ Từ trực tiếp gõ cửa.

Bà cụ Từ gân giọng bắt đầu hô lên: "Aiya, nhà họ Trương không phải thứ gì tốt, con gái nhà ông ta mang thai giá họa lên đầu cháu trai nhà chúng tôi. Nếu không phải đến bệnh viện, bác sĩ nói đứa bé đã chín tháng chúng tôi căn bản cũng không biết được. Cháu trai nhà tôi và Trương Quế Hoa ở bên nhau nhiều nhất cũng chưa đầy bảy tháng, đứa bé đã chín tháng rồi.”

“Nhà họ Trương coi chúng tôi là kẻ ngốc sao!”

"Còn không phải sao! Con gái nhà họ Trương gả đến nhà họ Từ chúng ta, cả ngày ỷ vào mình mang thai không làm cái gì cả, mỗi ngày không phải lười biếng thì là ăn vụng đồ trong nhà, ăn cũng đã ăn rồi, trong bụng còn không phải là con cháu của nhà họ Từ chúng ta. Chúng ta đây là nuôi con cho người khác, người nhà họ Trương đúng là tâm địa đen tối. Mau dẫn con gái của các người về, bớt để lại ở nhà họ Từ chúng tôi thấy ghê tởm." Bà cụ Từ và Tôn Tố Phân kẻ xướng người họa.

Lập tức đã có không ít người vây xem.
« Chương TrướcChương Tiếp »