Chương 57

Sau khi thu hoạch lúa mì, chỉ cần chờ để gieo hạt đậu nành.

Người ở vịnh nhà họ Từ dựa theo trước kia, chỉ chờ ông trời đổ mưa to, sau đó gieo hạt đậu nành.

Một tuần đã trôi qua kể từ khi cắt lúa mì.

Cơn mưa to mà mọi người chờ đợi từ lâu cuối cùng cũng đến, hơn nửa đêm, những giọt mưa to như hạt đậu rơi xuống mặt đất.

Từ Tuyết Hoa và Từ Hiếu Minh đang ngủ say trong phòng dường như là bừng tỉnh cùng một lúc, sờ nước trên mặt, hai người đều từ trong phòng chạy ra bên ngoài.

"Mẹ, phòng con bị dột rồi.”

"Mẹ, phòng con cũng bị dột rồi." Hai người vội vàng chạy đến trước phòng Vu Tình.

Vu Tình đang ngủ say đã bị một tràng tiếng gọi đánh thức, dụi dụi mắt, ngáp một cái cô liền nhanh chóng ra khỏi phòng, tuy nói là tiến vào mùa hè nhưng mùa hè của thời đại này không thể so sánh với mùa hè của thế kỷ 21, hơn nữa trời mưa, thời tiết râm mát, Vu Tình mặc một cái áo thu ra khỏi phòng cũng không nhịn được rùng mình một cái.

Trong nháy mắt Vu Tình tỉnh cả ngủ, nhìn hai đứa nhỏ một cái, cô lập tức hỏi: "Sao vậy, không ngủ sao, trễ như vậy rồi đi ra có lạnh hay không.”

"Mẹ, phòng con bị dột rồi, bị dột ở chỗ giường đó.” Tuyết Hoa ủy khuất nói.

Vu Tình vừa nghe thấy vậy vội vàng chạy tới, nhanh nhẹn kéo chăn từ trên giường xuống.

"Con là đứa nhỏ bị ngốc hả, con chạy đi chăn đệm cũng không cần nữa sao, ướt rồi xem con lấy cái gì đắp.”

Từ Hiếu Minh nhớ tới chăn đệm trong phòng mình, cũng vội vàng chạy về phòng kéo chăn đệm ra.

"Mẹ, phòng con cũng bị dột rồi." Từ Hiếu Nhân cũng ôm chăn chạy ra, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn Vu Tình.

Năm đó nhà họ Từ xây nhà tùy ý, bởi vì không đủ tiền, nên dùng một ít bùn trộn lẫn với rơm rạ để làm, bây giờ đã hai mươi năm trôi qua, nhà cửa càng ngày càng cũ nát rồi.

Ngoại trừ phòng của Vu Tình và phòng của con cả nhà họ Từ ra, những phòng còn lại toàn bộ đều bắt đầu bị dột.

Mưa càng lúc càng lớn, một chút cũng không có ý muốn dừng lại.

"Tất cả đều cầm đồ đến phòng của mẹ.” Vu Tình gọi ba người vào phòng.

Không biết Từ Hiếu Nghĩa đã đứng ở cửa phòng từ khi nào, nhìn Vu Tình nói: "Mẹ, sáng mai con sẽ sửa lại nhà một chút.”

"Được, mau đi ngủ đi." Vu Tình nói một tiếng, ôm thân thể lại rùng mình một cái.

Lúc này Từ Hiếu Nghĩa mới trở về phòng.

Từ Hiếu Nhân và Từ Hiếu Minh còn có Tuyết Hoa đi theo Vu Tình vào phòng, vào đến phòng, hai người Từ Hiếu Nhân và Hiếu Minh nằm trên mặt đất ngủ.

Tuyết Hoa và Vu Tình thì nằm trên một chiếc giường.

Nhìn mấy đứa nhỏ nằm xuống, Vu Tình mới tắt đèn.

Vu Tình nằm trên giường, nghĩ đến trong sách chênh lệch với hiện tại rất lớn, nhưng cô vẫn không thích Trương Quế Hoa.

Có thể là sau khi xuyên không tới, càng ngày càng phù hợp với cuộc sống trong sách, cô lại nghĩ đến rất nhiều ký ức ở trong sách, con của Trương Quế Hoa cô không biết là của ai.

Nhưng sau khi nhà họ Từ bị nữ chính trả thù, Trương Quế Hoa là người đầu tiên chịu không nổi khổ sở bỏ chạy, cô gái Từ Tú Lan kia trong sách miêu tả cực kỳ ít, nhưng lại là người tốt.

Tuy nói nữ chính không xuyên qua thân thể cháu gái cô, nhà các cô cũng sẽ không bị trả thù, nhưng cô vẫn không thích Trương Quế Hoa, đặc biệt là đứa nhỏ trong bụng cô ta còn có thể không phải là con của con trai cô, Vu Tình liền có chút tức giận.

"Hiếu Nhân, con ngủ chưa?” Vu Tình hỏi một câu.

Hai thằng nhóc nằm trên mặt đất trong đêm tối đều mở mắt ra, Từ Hiếu Nhân mở miệng nói: "Con chưa ạ.”

"Hôm nay mẹ đυ.ng phải bác gái Tôn của con, còn có bác gái Mã muốn làm mối cho Tú Lan, mẹ Tú Lan cũng đã đồng ý rồi, nói qua một thời gian sẽ để cho hai đứa nó gặp mặt một lần.”

"Vâng." Giọng nói của Từ Hiếu Nhân bình thản.

Vu Tình lại nhất thời không hiểu được ý tứ của thằng nhóc này.

Từ Hiếu Minh không nhịn được: "Anh hai, anh còn thích chị Tú Lan đúng không, sao anh còn muốn cưới chị dâu hai, chị dâu hai vừa tham ăn vừa lười, tướng mạo còn khó nhìn, mắt của anh bị sao vậy.”

Nếu là anh ấy, chắc chắn anh ấy sẽ cưới chị Tú Lan, cho dù chị Tú Lan lười biếng như chị dâu hai thì anh ấy cũng nguyện ý, ít nhất nhìn còn đẹp mắt một chút.

Trong đêm tối một mảnh yên tĩnh, qua hồi lâu giọng nói nghẹn ngào của Từ Hiếu Nhân lại vang lên: "Là Tú Lan muốn chia tay với con, con cũng không có cách nào.”

"Vậy tại sao con không hỏi rõ ràng là vì điều gì?" Vu Tình rất nghi hoặc.

"Con không biết, cô ấy cũng không gặp con, bằng không con cũng sẽ không đi tìm Trương Quế Hoa." Từ Hiếu Nhân nhắc tới cái này chính là hối hận.

Vu Tình do dự một chút mới nói: "Hiếu Nhân, nếu Trương Quế Hoa mang thai đứa nhỏ không phải là con của con thì con sẽ như thế nào.”

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người trong phòng đều không bình tĩnh.

Từ Hiếu Minh kinh ngạc hô lên: "Mẹ, chị dâu hai mang thai không phải con của anh trai con sao?”

"Mẹ, có chuyện gì vậy?”

Từ Hiếu Nhân cũng là vẻ mặt phẫn nộ, mẹ anh ta sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy, chắc chắn là đã phát hiện ra cái gì đó rồi: “Nếu thật sự là như thế, con sẽ ly hôn với cô ta.”

Vu Tình gật gật đầu, trong lòng có một ngọn nguồn.

【Hệ thống có thể kiểm tra tháng của người mang thai, một lần năm trăm điểm tích lũy, 100% chính xác không thể nghi ngờ】

Vu Tình vừa nghe nói như vậy thì vui vẻ, nếu thật sự là như thế, cô phải nhanh chóng tìm cơ hội kiểm tra Trương Quế Hoa mới được.

"Hệ thống, năm trăm điểm tích lũy này của hệ thống có phải quá đắt hay không, có thể rẻ hơn một chút được không?”

Một sự im lặng.

Được, cô biết rồi, không thể mặc cả.

Trong lòng Vu Tình có mục đích, rất nhanh đã ngủ thϊếp đi, ngày hôm sau tỉnh lại, mưa đã ngừng rơi.

Ba anh em Từ Hiếu Nghĩa bắt đầu bận rộn sửa mái nhà.

Vu Tình nhìn 800 đồng còn lại ở trong tay, xây một căn nhà gạch ngói là dư dả.

Nhưng xây nhà thì phải chờ cho đến khi gieo xong đậu nành mới bắt đầu được.

Đây không phải là lần đầu tiên nhà bị dột nước, hơn nữa Vu Tình thật sự sợ mái nhà này không chắc chắn, lỡ như mùa đông tuyết rơi dày sẽ bị sập mất.

Vì vậy, bắt buộc phải xây một ngôi nhà mới.

Hà Diệp cũng dần dần lớn lên, phải chia phòng ngủ với hai vợ chồng Hiếu Nghĩa rồi.

Buổi trưa trong nhà có một vị khách không mời mà tới, Trương Quế Hoa kéo bụng lớn trở về nhà họ Từ.

Lúc Vu Tình nhìn thấy cô ta thì bị dọa sợ, người vốn ăn có da có thịt, hiện giờ ngắn ngủi không đến nửa tháng đã gầy đi không ít.

Cả người gầy như cây gai dầu, bụng còn to nữa chứ.

"Quế Hoa, sao cô lại trở về?" Vu Tình nói xong thì đi tới, trong đầu cũng đã mở Thương Thành ra: "Kiểm tra số tháng Trương Quế Hoa mang thai.”

Năm trăm điểm tích lũy bay đi mất, âm thanh hệ thống lập tức vang lên【Phát hiện Trương Quế Hoa mang thai hơn tám tháng】

Lời này vừa nói ra, trong lòng Vu Tình trong nháy mắt có chút phản ứng, tay vốn còn đang đỡ Trương Quế Hoa lập tức buông ra.

Không nghĩ tới Trương Quế Hoa thật đúng là coi Hiếu Nhân như tiếp bàn hiệp.

Trương Quế Hoa không rõ nguyên nhân vì sao mẹ chồng lại buông tay, nhưng cô ta không quên chính sự, nhìn Vu Tình đáng thương nặn ra mấy giọt nước mắt, chống người muốn quỳ xuống.

Lý Mai thấy thế sợ cô ta gặp chuyện không may, vội vàng ngăn cô ta lại.

Trương Quế Hoa khóc lóc sướt mướt nói: "Mẹ, con cầu xin mẹ giúp em trai của con với.”

Vu Tình nhàn nhạt hỏi: "Em trai của cô bị làm sao?”

"Mẹ, em trai của con tìm một đối tượng, người ta mở miệng đòi hai trăm đồng sính lễ, nhà con sao có nhiều tiền như vậy chứ, cô gái kia muốn chia tay với em trai của con. Em trai của con không muốn, sống chết muốn cưới cô gái kia, mẹ, mẹ có thể cho con mượn hai trăm đồng được không, chờ nhà mẹ đẻ con có tiền chắc chắn sẽ trả lại cho mẹ ạ.” Trương Quế Hoa lấy lòng nói.