Chương 56

Vẻ mặt Vu Tình nghiêm túc gật gật đầu.

Chị Dương thấy thế rất hoài nghi, có điều cũng không đành lòng đả kích Vu Tình: "Em gái, căn nhà này của bọn chị em cũng nhìn thấy rồi, hơn ba trăm mét vuông, có tám chín phòng, còn chưa tính phòng bếp và WC. Cộng thêm cái sân này, em nhìn một nơi lớn như vậy, em có thể ở hết sao?”

“Chị Dương, trong nhà em còn có bọn nhỏ nữa.” Vu Tình cười nói.

Chờ kỳ nghỉ hè trôi qua, Tuyết Hoa và Hiếu Minh ngại về nhà xa không tiện thì có thể ở lại trong căn nhà này, sau đó thứ bảy trở về là được rồi.

Chị Dương thấy cô chưa từ bỏ ý định, nói thẳng: "Nhà chị bán 1.500 đồng, nếu như em thật sự cần, chị để lại cho em rẻ hơn một chút, 1.300 đồng là được rồi.”

Vu Tình vừa nghe thấy cái giá này lập tức vui mừng, cái căn nhà lớn như vậy mới có 1.300 đồng, tuy nói là nhà ở trên trấn, nhưng trong sách nói nơi này tương lai cũng sẽ khai phá, về sau tuyệt đối rất đáng giá.

"Em mua nó.” Vu Tình nói xong thì xoay lưng lại, giả vờ như đang lấy tiền từ trong túi quần áo, rất nhanh đã lấy ra một xấp tiền đưa cho chị Dương: "Chị đếm lại xem, đủ 1.300 đồng ạ.”

Chị Dương trực tiếp khϊếp sợ, nhìn Vu Tình thật lâu không nói gì, hiện tại người nông thôn đều có tiền như vậy sao, nhiều tiền như vậy còn mang theo bên mình, cũng không sợ mất, huống chi còn là tiền riêng dùng để mua nhà.

Nhận lấy tiền, chị Dương sửng sốt một chút, sau đó vội vàng dẫn Vu Tình đi làm thủ tục chuyển nhà, bận rộn xong những thứ này đã là hơn năm giờ chiều.

Vu Tình nhận lấy mấy tờ giấy chứng minh nhà cửa, lén bỏ vào không gian trong Thương Thành, sợ không kịp xe bò, cô cũng không dám liều, cầm lấy chìa khóa nhà cũng không kịp nhìn, khóa cửa đi ra đầu trấn.

Có điều cũng may cô chạy nhanh, vừa vặn bắt kịp xe bò.

Lần này trên xe bò có ít người, chỉ rải rác có vài người, trong đó có chị dâu Mã và vợ của đội trưởng.

Cô vừa lên xe, chị dâu Mã liền cười chào hỏi.

Sau đó quay đầu nhìn về phía vợ đội trưởng: "Chị dâu, Tú Lan nhà chị không phải còn chưa có người yêu hay sao, ở thôn bên nhà mẹ đẻ em có một đứa nhỏ bằng tuổi với Tú Lan, bộ dáng đoan chính, lớn lên còn cao giáo, cuộc sống trong nhà cũng thoải mái. Có hai người chị gái, đều được gả lên trấn rồi, rất có tiền đó, nếu Tú Lan gả qua đó nhất định có thể sống tốt.”

Tôn Hồng đang lo lắng cho hôn sự của con gái nhà mình, bây giờ nghe thấy cô ta nói như vậy thì có chút động tâm: "Là con cái nhà nào vậy, cha mẹ thế nào.”

"Aiya, chính là con trai của Tôn Chính trong thôn chúng ta, thằng nhóc kia tên là Tôn Hào, cha mẹ rất thành thật, Tú Lan nhà chị gả qua đó chắc chắn sẽ không phải chịu ủy khuất.” Chị dâu Mã cam đoan nói.

Tôn Hồng không tin lời của cô ta, quyết định tự mình đi hỏi thăm một phen mới được, có điều bà ấy nhìn thấy Vu Tình ở một bên, hừ lạnh một tiếng cười nói: "Vậy được, tranh thủ thời gian cho hai đứa nhỏ gặp một lần.”

Chị dâu Mã thấy bà ấy đồng ý, đừng nói là vui mừng biết bao nhiêu, nhìn Vu Tình với vẻ mặt vui vẻ nói: "Vu Tình, cô đi lên trấn làm gì vậy? Mua được thứ gì tốt rồi?”

"Không mua đồ, chỉ là đi xem một vòng thôi.” Vu Tình lắc đầu nói.

Chị dâu Mã vẻ mặt kỳ lạ: "Vu Tình, nghe nói lần này nhà các người kiếm được không ít tiền từ lợn rừng, thế mà cô không mua cho mình thêm mấy bộ quần áo sao, tuy nói Thừa Diên đã không còn nữa, nhưng cậu ấy cũng không hy vọng cô sống ủy khuất như vậy đâu?”

Vu Tình nghe vậy thì không nói gì.

Chị dâu Mã tiếp tục không chịu buông tha: "Vu Tình, cô còn trẻ, tôi nhớ nếu tính cả tuổi mụ thì năm nay cô mới ba mươi sáu nhỉ, có thể tìm một người đàn ông nữa, bây giờ trong tay cô còn có nhiều tiền như vậy, nếu muốn tìm chắc chắn sẽ rất dễ. Nếu cô nguyện ý, tôi cảm thấy trong thôn của chúng ta có một người đàn ông cũng được đấy, mặc dù tuổi của anh ta hơi lớn một chút, nhưng anh ta sống một mình, cô gả qua cũng không cần phải chăm sóc bọn nhỏ thay người khác.”

Chị dâu Mã càng nói càng kích động, nếu sự việc thật sự thành, cô ta phải thu thêm một khoản tiền của người đàn ông không có vợ kia mới được.

Sắc mặt Vu Tình càng ngày càng đen, nhìn chị dâu Mã lạnh lùng nói: "Nếu chị dâu muốn tái giá thì đi tái giá đi, tôi đây đi nói với anh Xuân Minh một tiếng.”

"Vu Tình, cô nói bậy cái gì vậy, tôi đang yên đang lành đi tái giá làm gì, con cái của tôi đều đã lớn như vậy rồi.” Chị dâu Mã nóng nảy, vội vàng nói.

Vu Tình lạnh lùng liếc mắt nhìn cô ta một cái: "Con tôi cũng lớn như vậy rồi, Hiếu Nghĩa và Hiếu Nhân cũng đã kết hôn, tôi còn không chờ bọn chúng dưỡng lão cho tôi mà đi tái giá sao, chị dâu Mã chị coi ai cũng ngốc như chị à.”

Chị dâu Mã sắc mặt cứng đờ, đưa tay chỉ vào Vu Tình tức giận nói: "Vu Tình, cô mới là kẻ ngốc, cô không có lương tâm, tôi đây là có lòng tốt làm mối cho cô, cô không muốn thì thôi, còn mắng người khác.”

"Chị dâu Mã, người đàn ông của tôi mới đi được bao lâu mà chị đã khẩn cấp bảo tôi tái giá, cẩn thận buổi tối người đàn ông của tôi trở về tìm chị tính sổ đó.” Vu Tình châm chọc nói.

Chị dâu Mã vừa nghe thấy vậy, lập tức không bình tĩnh, vừa vặn một trận gió thổi tới, trực tiếp thổi vào sau lưng chị dâu Mã, một trận lạnh lẽo, sợ tới mức cô ta lập tức đứng lên.

"A a a, ma!”

Vu Tình không nghĩ tới cô ta lại phản ứng lớn như vậy, che miệng lén nở nụ cười, chút can đảm này còn dám mai mối cho mình.

"Mã Thải Lan, cô mau ngồi xuống đi, ban ngày lấy đâu ra quỷ chứ." Tôn Hồng bị cô ta dọa cho sợ, vỗ vỗ ngực một cái, trừng mắt nhìn Mã Thải Lan.

Chị dâu Mã lập tức nhìn xung quanh vài lần, thấy cái gì cũng không có mới ngồi xuống.

"Chị dâu, thật xin lỗi, vừa rồi phía sau lưng em chợt lạnh lẽo, giống như có một trận gió âm đâm em đau đớn vậy.”

Vu Tình nghe xong lời này vui muốn chết, không thể tưởng tượng được đầu óc của chị dâu Mã lại lớn như vậy, cô chỉ thuận miệng nói một câu cô ta đã nghĩ đến người đàn ông của nguyên chủ trở về.

Cười chết người rồi.

Tôn Hồng nhìn cô ta ghét bỏ như nhìn kẻ ngốc.

Hết lần này tới lần khác chị dâu Mã sợ hãi, Tôn Hồng dời đi một chút, cô ta lại chen qua một chút.

Khiến cho Tôn Hồng vô cùng ghét bỏ.

Xe bò lảo đảo lắc lư gần một canh giờ đã đến cổng thôn, Vu Tình nhảy xuống xe bò, bước nhanh về nhà.

Chị dâu Mã vẫn còn đang trong sợ hãi, người ta đều nói người vừa mới chết một thời gian, luyến tiếc rời đi sẽ luôn quanh quẩn ở trong thôn.

Từ Thừa Diên không phải vẫn chưa đi đấy chứ, aiya, sớm biết như vậythì cô ta đã chờ một thời gian nữa rồi mới nói rồi.

Chị dâu Mã xuống xe bò, cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

"Làm gì vậy, có quỷ đuổi theo cô à?” Từ Xuân Minh nhìn thấy bộ dáng như sắp chết của vợ mình thì trách cứ nói.

Chị dâu Mã lại là vẻ mặt nghiêm túc: "Xuân Minh, sao anh biết?”

Sắc mặt Từ Xuân Minh tối sầm lại: "Quỷ cái gì, tôi thấy cô mới chính là quỷ đấy, mau trở về cho tôi, đừng đứng đây chướng mắt.”

Chị dâu Mã nhìn trái phải lại vài lần, lúc này mới trở về nhà.

Lúc Vu Tình về đến nhà, Lý Mai đã chuẩn bị xong bữa tối.

Cả nhà đã rửa tay xong, chờ cô trở về ăn cơm.

Vu Tình rửa tay liền ngồi lên bàn.

Lúc này cả nhà mới bắt đầu ăn cơm.

Vu Tình trở về đã hơn bảy giờ, bóng đêm dần dần mơ hồ, bầu trời hoàng hôn cũng dần dần bình thản xuống, không còn màu sắc.

Người một nhà ngồi ở trước bàn yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng cười nói vui vẻ, khiến cho sân nhỏ thêm vài phần màu sắc.

Khóe miệng Vu Tình ăn cơm không nhịn được nhếch lên vài phần.

Có lẽ những ngày bình yên là như vậy, không có sự cô đơn và bận rộn như trước đây, cũng không cần phải tăng ca nữa.

Ở chỗ này có nhiều người bạn đồng hành cùng cô, dựa vào con cái của cô, thỉnh thoảng cũng sẽ mệt mỏi một chút, nhưng cô lại càng thích cuộc sống của hiện tại.