Chương 54

"Thừa Đức em có ý gì, anh ăn lương thực của em sao?" Từ Thừa Dũng đen mặt giận dữ nói.

Cố Tuệ Nương ở một bên sắc mặt cũng lúc xanh lúc trắng.

"Anh cả, em nói không đúng sao? Anh lớn như vậy rồi còn muốn cha mẹ nuôi, anh cũng không cảm thấy xấu hổ sao, bản thân thì dạng chó hình người, trong nhà đã mua xe đạp, TV rồi, anh cũng không đau lòng cha mẹ của chúng ta một chút gì à." Từ Thừa Đức thở phì phò nói.

Bà cụ Từ vừa ra khỏi phòng đã nghe thấy lời của con trai út nói, lập tức trách cứ: "Thừa Đức, sao con lại nói chuyện với anh cả của con như vậy. Tuệ Nương đến đấy à, mau vào nhà ngồi đi, cha con đi đào lương thực cho con rồi.”

Cố Tuệ Nương nghe thấy lời này của bà cụ Từ, sắc mặt vui vẻ, đi theo vào trong nhà.

Tôn Tố Phân nhìn thấy cảnh tượng này thì đau lòng: "Thừa Đức, hay là chúng ta cũng ra ở riêng đi, để cha mẹ ở cùng với nhà anh trai cả. Anh nhìn xem trái tim thiên vị này ở nhà chúng ta còn phải đưa đồ ăn cho cả nhà anh cả. Chúng ta hầu hạ còn không được một lời cảm ơn, anh nhìn xem mẹ thấy anh cả và chị dâu cả đã thích đến mức nào kìa.”

Từ Thừa Đức nghe thấy ra ở riêng thì kinh ngạc không khép miệng lại được, cha mẹ anh ta là người thiên vị, nhưng anh ta cũng chưa từng nghĩ đến chuyện ra ở riêng.

Anh cả và anh hai của anh ta đều đã ra ở riêng, nếu anh ta cũng muốn ra ở riêng, cha mẹ sẽ khó chịu biết bao, vừa nghĩ đến điều này Từ Thừa Đức lập tức cự tuyệt.

Trong phòng Cố Tuệ Nương ngồi trên ghế, câu được câu không nói chuyện phiếm với bà cụ Từ: "Mẹ, em dâu hai đã trở về chưa?”

"Đã trở về rồi, trở về lâu rồi, chuyện ngày đó toàn là không đâu, toàn là do người trong thôn nói bậy, em dâu hai của con vẫn tốt lắm. Mấy ngày trước còn đánh được ba con lợn rừng ở trên núi đó, rất lợi hại." Bà cụ Từ khen ngợi.

Cố Tuệ Nương nghe thấy ba con lợn rừng, sắc mặt lập tức thay đổi, em dâu hai đánh được nhiều lợn rừng như vậy có thể ăn hết sao?

Cũng không thấy mang cho nhà bọn họ một ít, thật là keo kiệt.

Chút tâm tư của cô ta, Tôn Tố Phân liếc mắt một cái đã đoán ra được, vào phòng bắt đầu khoa chân múa tay kể lại cảnh mọi người ăn thịt.

"Chị dâu cả, chị không có ở đây thì thật quá đáng tiếc, chị không biết ngày đó náo nhiệt như thế nào đâu, cả nhà chúng ta đều ở nhà chị dâu hai ăn cơm, chị dâu hai làm canh nấm hầm sườn, còn có thịt kho tàu, đều là nguyên một miếng thịt lợn to. Cắn một miếng, thơm chết đi được, còn có nấm gì đó, ăn càng ngon hơn, hầm cùng với sườn đều là mùi thơm, ăn một miếng mùi thịt xen lẫn mùi nấm rất ngon.”

Cố Tuệ Nương nghe đến nuốt nước miếng, trong lòng càng tức Vu Tình.

Ông cụ Từ cho Từ Thừa Dũng một túi lúa mì, nhìn anh ta sâu xa nói: "Thừa Dũng, con cũng không còn nhỏ nữa, mấy năm nay cha cũng đã giúp con rất nhiều. Em trai ba của con nói chuyện khó nghe, nhưng cũng không sai, lúc trước cha và mẹ của con đã tiết kiệm tiền dùng để cho con đi học chính là hy vọng con sẽ nổi bật hơn. Nhưng con đã đi làm lâu như vậy rồi, cũng không trở về hiếu kính cha và mẹ của con, hàng năm vẫn còn dựa vào cha mẹ nuôi. Tuổi tác của cha mẹ càng ngày càng lớn rồi, làm càng ngày càng ít, về sau sợ là sẽ không cho con lương thực được nữa, cuộc sống này vẫn phải tiết kiệm một chút đi.”

Từ Thừa Dũng nghe xong lời này, sắc mặt lập tức khó coi.

Mặc dù trong lòng không phục, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, nhìn ông cụ Từ với vẻ mặt áy náy: "Cha mẹ, mấy năm nay là con không hiếu thuận, sau này con nhất định sẽ tiết kiệm một chút.”

Ông cụ Từ thấy anh ta hiểu thì gật gật đầu mang lương thực lên xe.

Lúc này Từ Thừa Dũng mới gọi vợ ở trong phòng ra chuẩn bị về.

Cố Tuệ Nương vừa đi ra ngoài, Tuyết Hoa đã bưng một bát thịt thỏ cay đi tới nhà cũ, nhìn thấy Từ Thừa Dũng trong sân cô bé hô lên một tiếng: "Chào bác cả, chào bác dâu cả.”

"Bà nội, hôm qua anh ba của cháu lên núi bắt được con thỏ rừng, hôm nay anh cả cháu làm thịt thỏ cay, bà nếm thử xem cũng ngon như lần trước đó." Tuyết Hoa nói xong liền đưa thịt thỏ cho bà cụ Từ.

Bà cụ Từ bưng thịt thỏ đổ vào trong phòng bếp, sau đó đưa bát cho Tuyết Hoa, lại lấy mấy quả trứng gà cho cô bé để cô bé mang về nhà.

Từ Thừa Dũng thấy Tuyết Hoa nhận trứng gà, vẻ mặt không vui: "Tuyết Hoa, nhà các cháu hiếu kính ông bà nội còn muốn thu lại lễ sao?”

"Bác cả, sao bác lại không hiếu kính với ông bà nội, lớn tuổi như vậy còn ăn đồ của ông bà nội chứ?" Đôi mắt sáng ngời của Tuyết Hoa nhìn Từ Thừa Dũng.

Từ Thừa Đức ở một bên phì cười một tiếng, sau đó giơ ngón tay cái lên với Tuyết Hoa, quả thật là con gái của chị dâu hai, mồm miệng nhanh nhẹn y như chị dâu hai vậy.

Từ Tuyết Hoa từ nhỏ đã biết ân oán của mẹ cô bé và nhà bác cả, cho nên có địch ý rất lớn với Từ Thừa Dũng.

Từ Thừa Dũng muốn bày ra bộ dáng trưởng bối, giáo huấn con nhóc này một trận, không nghĩ tới con nhóc này lại giảo hoạt như vậy, khiến anh ta á khẩu không nói nên lời.

Cố Tuệ Nương nhìn thấy người đàn ông nhà mình vẻ mặt khó xử, cũng rất tức giận: "Tuyết Hoa, mẹ cháu không dạy cháu không được cãi lại trưởng bối à, thật sự là không có giáo dưỡng.”

"Không có giáo dưỡng, ai không có giáo dưỡng hả, một đám người lớn tuổi còn ăn của cha mẹ uống của cha mẹ thì có giáo dưỡng à, tôi chưa từng thấy đứa nhỏ nào đã làm bà nội rồi còn ăn của trong nhà uống của trong nhà, nhìn thấy người ăn bám kia tôi đã thấy ghê tởm." Vu Tình bưng một bát thịt kho đi tới.

Sau đó chắn ở phía trước Tuyết Hoa, nếu cô không đến, còn không biết chị dâu cả mà cô chưa gặp mặt đã khi dễ con gái cô như vậy.

"Mẹ, bác cả nói chúng ta đã hiếu kính ông bà nội, thì không nên ăn đồ của ông bà nội, nếu bác ấy biết không nên ăn đồ của ông bà nội, vì sao bác ấy còn đến nhà ông bà nội lấy lương thực chứ. Có phải người trong thành đều không biết xấu hổ như vậy không, bản thân ra vẻ, còn không nhìn nổi người khác như vậy." Tuyết Hoa chớp chớp mắt nói.

Vu Tình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, sờ sờ đầu cô bé: "Người trong thành không như vậy, bác cả của con không phải người trong thành, cho nên bác ấy mới như vậy, chúng ta cũng không học bác ấy, mất mặt chết đi được.”

"Vu Tình cô đừng quá đáng." Từ Thừa Dũng vẻ mặt tức giận.

Vu Tình nhún nhún vai: "Tôi sao, tôi quá đáng tôi cũng biết không thể ăn của cha mẹ già, tôi quá đáng tôi cũng không đến mức lén tiết kiệm tiền, sau đó về nhà chen chúc khẩu phần ăn của cha mẹ.”

Lời này lập tức nói trúng nội tâm của Từ Thừa Dũng, nhà bọn họ có thể có xe đạp và TV không phải là chen chúc từ nhà cũ hay sao.

Bọn họ mỗi năm đến nhà cũ lấy lương thực hai lần, nhưng còn dư lại không ít tiền, một năm mấy chục đồng, hai mươi năm có thể là mấy ngàn đồng.

Tiết kiệm được nhiều tiền như vậy, cả nhà Từ Thừa Dũng mỗi người ăn vừa trắng vừa mập, mặc quần áo mới, đeo đồng hồ đeo tay, còn có thể thỉnh thoảng trợ cấp cho nhà mẹ đẻ Cố Tuệ Nương.

"Nhà thằng hai ít nói vài câu đi." Bà cụ Từ có chút mất hứng.

"Con nói không đúng sao, Từ Thừa Dũng anh ít lấy việc cha mẹ không xây nhà cho anh để nói chuyện đi, chính anh thanh cao nhất định phải ở trên trấn, không có bản lĩnh đó là chuyện của anh. Anh đừng cảm thấy cha mẹ xây nhà cho chúng tôi, chính anh cũng đã tự nói, nếu như là trước kia xây một căn nhà ở nông thôn thì bao nhiêu tiền, chỉ sợ còn chưa tới hai trăm đồng. Mấy năm nay anh ăn của cha mẹ bao nhiêu, chỉ sợ là thiếu của anh mấy ngàn đi, sau này bớt lấy chuyện nhà cửa ra để nói, đồ không biết xấu hổ." Vu Tình lạnh như băng nói.

Sau đó đặt thịt kho lên bàn, trước khi đi còn không quên nói: "Thịt của tôi không cho người ăn bám ăn.”

Nói xong cô kéo Tuyết Hoa rời đi.

Lưu lại vẻ mặt tức giận của Từ Thừa Dũng và Cố Tuệ Nương.

Tôn Tố Phân nhìn Vu Tình rời đi, trong mắt bốc lên những vì sao. Chị dâu hai của cô ta từ lúc nào đã lợi hại như vậy, cái miệng kia quá biết ăn nói rồi.

"Mẹ, chúng con đi đây." Từ Thừa Dũng kéo vợ thở phì phò đạp xe rời đi.