Chương 53

Thời tiết càng ngày càng nóng, lúa mì trong vịnh nhà họ Từ vàng rực rỡ, gió thổi tới, lúa mì nhảy múa theo gió, cực kỳ xinh đẹp.

Lại đến thời khắc trọng yếu hàng năm thu hoạch lúa mì, đội trưởng Từ Kiến Quốc chỉ huy mọi người bắt đầu làm việc, thu hoạch lúa mì là ngày trọng đại, cả thôn chỉ cần là người có thể lao động thì đều phải đến làm việc.

Cắt lúa mì, còn có những người khác phụ trách kéo lúa mì đến sân phơi lúa, những người đập lúa mì thì phụ trách đập lúa, trẻ nhỏ thì phụ trách lượm lúa mì.

Vịnh nhà họ Từ không có máy kéo, tất cả đều dựa vào hai chiếc xe bò trong thôn để kéo lúa mì.

Vu Tình cũng không nhàn rỗi, Từ Kiến Quốc biết cô không thể chịu khổ, liền phân phó cho cô đi lượm lúa mì, không phải rất mệt mỏi nhưng công điểm rất thấp.

Vu Tình cũng không quan tâm, nếu không phải ai cũng phải làm việc, thì cô chỉ muốn ở nhà tránh quấy rầy thôi.

Tuyết Hoa cũng là vẻ mặt suy sụp đứng ở trên đồng ruộng, trời nóng bức, mặt trời treo trên cao, chiếu lên người có thể làm đen đi một tông da.

Vu Tình vốn đã đen, thật vất vả mới dùng tinh chất làm trắng và sữa tắm làm trắng, thêm một ít thuốc trị liệu mới trắng hơn một chút, cô cũng không muốn chuyển sang màu đen đâu.

Trong ngày nóng nực, cô bịt kín mít, chỉ lộ ra hai con mắt.

"Mẹ, mẹ sao vậy? Có phải là không khỏe hay không?" Tuyết Hoa nhìn mẹ mình lo lắng hỏi.

Như thế này không nóng sao?

Vu Tình nhìn con gái: "Tuyết Hoa, con cảm thấy mấy ngày nay mẹ có thay đổi gì không?”

"Mẹ có ý gì?" Từ Tuyết Hoa bị Vu Tình nhìn chằm chằm đến sợ hãi, suy nghĩ một chút nói: "Mẹ trở nên công bằng, tính tình cũng tốt hơn.”

Vu Tình trợn trắng mắt: "Không phải, con không cảm thấy mẹ trắng lên sao?”

Vừa nói như vậy, Từ Tuyết Hoa ngược lại đã nhìn ra: "Mẹ trắng hơn rồi, đẹp hơn không ít! Nhưng điều đó có liên quan gì đến việc mẹ bịt kín mít như thế.”

"Con nhìn lên trời xem, mặt trời chói chang, mẹ ở dưới ruộng bị phơi nắng vài ngày còn không chuyển sang màu đen sao, mẹ bịt kín như vậy là để nắng không chiếu vào được." Vu Tình tức giận nói.

Từ Tuyết Hoa gật gật đầu, đột nhiên có chút thích thể chất của mình, từ nhỏ cô bé đã trắng, bị ánh mặt trời phơi nắng cũng không thay đổi gì.

Trời nóng như vậy mà làm việc kiểu này, nóng chết mất, mẹ cô bé thật đáng thương.

Bà cụ Từ cũng đang làm việc trên ruộng lúa mì, nhìn thấy một người phụ nữ bịt kín người ở trên ruộng, bà liền chỉ trỏ nói với con dâu út: "Con xem người trên ruộng kia không phải là kẻ ngốc chứ, trời nóng như vậy không mặc ít quần áo thôi, bọc kín mít như vậy làm gì, chắc chắn là đầu óc bị hỏng rồi, không bình thường." Bà ấy nói xong còn chỉ chỉ vào đầu, thật đáng tiếc.

Lời này vừa nói ra, có người biết đó là ai, lập tức quay đầu ra, lén lút che miệng nở nụ cười.

Tôn Tố Phân nghe mẹ chồng nói xong, cũng thầm mắng cô gái kia không bình thường.

"Mẹ, em dâu." Vu Tình nhặt lúa mì đã đi đến bên cạnh hai người, lập tức cười chào hỏi nói.

Bà cụ Từ nghe thấy thanh âm, vừa ngẩng đầu lên đã trợn tròn mắt, kẻ, kẻ, kẻ ngốc này lại là con dâu nhà bà, aiya aiya.

Bà cụ Từ lập tức đỏ mặt.

Ngay cả Tôn Tố Phân cũng là vẻ mặt khϊếp sợ.

Người xung quanh không nhịn được phì cười.

Vu Tình vẻ mặt tò mò: "Mẹ, mẹ làm sao vậy, mặt đỏ như thế, không phải là bị say nắng rồi đấy chứ?”

Bây giờ bà cụ Từ rất hoảng hốt, bà chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, nhìn vợ nhà thằng hai bà liền tức chết.

"Mẹ không sao, mẹ ngược lại lại lo con sẽ bị say nắng, trời nóng như vậy con che chắn kĩ như thế làm gì.”

“Con đây là đang chống nắng đó mẹ, con vốn đã đen rồi, phơi nắng nữa sẽ càng đen hơn." Vu Tình giải thích.

Tôn Tố Phân không hiểu chuyện này, ở một bên vẻ mặt tò mò.

"Các người vây quanh một chỗ làm cái gì vậy, còn không mau làm việc đi." Đại đội trưởng hét lên một tiếng.

Những người vây quanh nhanh chóng tản ra.

Vu Tình dẫn theo Tuyết Hoa tiếp tục nhặt lúa mạch.

Chưa hết một buổi sáng, Vu Tình đã nóng đến cả người ướt đẫm, đi hơn nửa ngày, còn khom lưng nhặt lúa mạch, không chỉ chân rã rời, mà thắt lưng cũng đau.

"Mẹ, chân con đau, chân con cũng đau." Tuyết Hoa ngồi xổm trên mặt đất vẻ mặt sầu khổ nói.

Vu Tình bóp eo cũng là vẻ mặt khó chịu, cầm tay thỉnh thoảng quạt vài cái, nhìn Lý Mai đang cắt lúa mì dưới ruộng, cô nhất thời có chút kính nể.

"Tuyết Hoa, kiên trì chính là thắng lợi, con nhìn anh cả và chị dâu cả của con làm mệt mỏi hơn kìa, còn có Hà Diệp, con bé nhỏ như vậy cũng có thể kiên trì, chúng ta không thể để bị mất mặt được." Vu Tình nói xong vươn tay về phía Tuyết Hoa.

Tuyết Hoa nhìn Hà Diệp còn đang nhặt lúa mạch trên ruộng, cắn răng, bám vào tay Vu Tình thuận thế đứng lên.

Từ Lan Trân đã quen với công việc đồng áng, một chút mệt mỏi cũng không sợ, cầm liềm làm việc đừng nói là có bao nhiêu sức lực, có điều đây cũng đều là do bị Tô Hoa ép buộc.

Từ Lan Trân vừa mới sống lại rất đắc ý, vốn còn muốn ỷ vào thân phận trọng sinh của mình làm lớn một trận với Tô Hoa.

Đáng tiếc trong nhà này ngoại trừ Từ Nhị Nữu ra không có ai cùng phe với cô ta, từng người một hợp lại bắt nạt cô ta, Tô Hoa lại càng không cho cô ta ăn cơm.

Không đến mấy ngày sau Từ Lan Trân đã không chịu nổi bèn khuất phục trước Tô Hoa.

Có điều cô ta không mất ý chí, ông trời đã cho cô ta sống lại, chứng tỏ là cô ta may mắn, chờ cô ta tìm cơ hội lấy được tiền, đến lúc đó cả nhà Tô Hoa sẽ phải cầu xin cô ta.

"Con nhóc chết tiệt kia, sững sờ cái gì, mau làm việc đi, làm xong rồi thì làm luôn cả phần của tao nữa." Tô Hoa nhìn cô ta bất động, thở phì phò hô, sau đó bản thân lén chạy đến bên cạnh một cây đại thụ dựa vào một chỗ lười biếng.

Trong ba bốn ngày liên tiếp đã cắt xong lúa mì trên ruộng, tiếp theo chính là đập lúa mì, lột vỏ, sau đó là phơi lúa.

Có điều khối lượng công việc phía sau nhỏ, Vu Tình và Tuyết Hoa còn có Hà Diệp không cần phải xuống ruộng làm việc.

Bận rộn lâu như vậy, buổi tối Vu Tình lúc ngủ toàn thân đều đau nhức.

Cuối cùng cũng đã có thể nghỉ ngơi, ngày đầu tiên trên cơ bản là Vu Tình sống ở trên giường, trừ khi cô nấu cơm, đi vệ sinh, ăn cơm là cô không ở trên giường thôi.

Thu hoạch lúa mì xong, ngoại trừ phải mang một lượng lên trấn ra, lương thực còn lại đều chia cho từng nhà, chia bao nhiêu lương thực thì trừ đi bấy nhiêu công điểm tương ứng.

Vừa chia lương thực xong, ngày hôm sau, Từ Thừa Dũng và Cố Tuệ Nương đã đi xe đạp đến vịnh nhà họ Từ, không vì cái gì khác, chỉ vì muốn lấy lương thực.

Từ Thừa Dũng đi xe đạp lai theo vợ đi đến nhà cũ nhà họ Từ. Tôn Tố Phân nhìn thấy hai vợ chồng anh cả, khuôn mặt tươi cười trong nháy mắt liền kéo xuống.

Nhìn Từ Thừa Dũng tất cả đều là chán ghét: "Anh cả, chị dâu cả, hai người tới thật đúng giờ nha, bên này mọi người vừa mới chia lương thực xong thì hai người đã tới rồi.”

Từ Thừa Dũng cũng không tức giận đối với lời nói âm dương quái khí của em dâu ba, quay đầu cười ha ha nói: "Em dâu ba hôm qua mọi người vừa mới chia lương thực à? Đó cũng chỉ là trùng hợp thôi, nhà bọn anh không phải là không có lương thực, trong nhà có mấy đứa nhỏ còn đang phát triển thân thể, anh và chị dâu cả của em có thể đói bụng, nhưng không thể để bọn nhỏ đói được.”

Tôn Tố Phân trợn trắng mắt, cũng biết là muốn lương thực rồi.

Từ Thừa Đức cũng có chút mất hứng, cảm thấy mấy năm đi học của anh cả anh ta uổng phí rồi, lúc trước cha mẹ anh ta vì cảm thấy làm việc ở trên trấn sẽ có lương thực ăn, còn có thể kiếm tiền, mới tiết kiệm để cho anh cả đi học.

Nhiều năm như vậy rồi, anh cả đi làm nhưng không để lại cho nhà một phần tiền nào, ngược lại thỉnh thoảng còn về nhà đòi lương thực.

"Anh cả, chị dâu cả, không phải em là em trai mà coi thường hai người, hai người nói xem hai người ở trên trấn làm việc, có tiền còn có lương thực, lương thực kia mấy người ăn kiểu gì vậy, sao đã hết rồi. Không phải anh có tiền sao, tự mình mua không phải được rồi sao, đã lại lớn như vậy rồi còn phải để cha mẹ nuôi.”

Sắc mặt Từ Thừa Dũng lập tức đen xuống.