Chương 52

Thỏ mới sinh không có lông, trần trụi lại rất dọa người, Vu Tình nhìn một lúc liền rời đi.

Tuyết Hoa ở lại nhìn con thỏ cái sinh xong, sau đó chạy đến bên cạnh Vu Tình: "Mẹ ơi, mẹ, thỏ sinh ra bảy con thỏ con.”

Vu Tình cười cười, không nghĩ tới lại sinh nhiều như vậy.

Ở thôn nhà họ Lý cách rất xa, bốn người Từ Hiếu Nghĩa cùng Lý Mai đi hai tiếng mới đến thôn nhà họ Lý, lúc đến nhà họ Lý, ngoại trừ mẹ Lý và mấy đứa nhỏ ở nhà, những người còn lại đều đang ở ruộng làm việc.

"Mẹ, con và Hiếu Nghĩa trở về rồi đây." Lý Mai vừa đi tới cửa đã nhìn thấy mẹ Lý đang giặt quần áo trong sân, cười tủm tỉm kéo Hà Diệp vào.

"Bà ngoại." Hà Diệp nhìn mẹ Lý nhút nhát hô một tiếng.

Mẹ Lý nhìn thấy mấy người, trên mặt vui vẻ, lập tức lau tay liền vội vàng đứng lên: "Mai Tử, trong nhà không bận chuyện gì sao, sao lại tới đây. Đến là được rồi, còn cầm theo nhiều đồ như vậy làm gì, mẹ chồng con đồng ý chưa? Không phải con lén mua đấy chứ, aiya, đứa nhỏ chết tiệt này, nếu mẹ chồng con phát hiện, còn không đánh chết con." Mẹ Lý nói với vẻ mặt lo lắng.

Mẹ chồng của con gái là một người rất lợi hại, lúc trước bà ấy cũng không biết, chỉ biết nhà họ Từ có điều kiện tốt, Từ Thừa Diên có năng lực, còn có thể lên núi săn thú, cái thời đại thiếu ăn thiếu thịt này, nhà họ Từ lại là một bữa cơm no, còn có thịt ăn, nhưng ai biết sau khi gả con gái qua, mới biết được cuộc sống của nhà họ Từ căn bản không dễ chịu.

Mẹ chồng là người lười biếng, còn thích đánh người, Từ Thừa Diên có thể bắt được không ít động vật hoang dã, nhưng đều bị Vu Tình cầm đi đổi lấy quần áo để mặc.

Cuộc sống của con gái bà ấy càng khổ, đặc biệt là trong nhà lại có thêm một cô em dâu, con gái của bà ấy ăn nói vụng về còn thành thật, như vậy lại có thêm một người bắt nạt con bé, cháu ngoại Hạo Viễn của bà ấy thân thể lại càng bị đói đến gầy yếu.

Nghĩ đến đây trong lòng mẹ Lý tất cả đều là chua xót, đều tại bà ấy đã hại con gái.

"Con gái à, đồ đạc thì con cầm về đi, đừng khiến mẹ chồng con không vui." Mẹ Lý khuyên nhủ.

Lý Mai thấy mẹ nhà mình như vậy, cười nói: "Mẹ, thịt này chính là mẹ chồng con cho đấy, còn có xương và sườn này, cả nấm nữa, đều là mẹ chồng bảo con cầm tới đây. Sợ buổi trưa chúng ta ăn thịt, ăn hết phần của cháu trai bà, nên bảo chúng ta hầm canh xương cho Hạo Viễn uống.”

Lời này vừa nói ra, trên mặt mẹ Lý giống như gặp quỷ, kinh hãi nhìn con gái nhà mình, không phải là bị điên rồi chứ?

Bà ấy đưa tay sờ sờ trán con gái, không nóng nha?

"Mẹ, mẹ làm gì vậy, con nói đều là sự thật, mẹ chồng con ở trên núi đánh được ba con lợn rừng, trong nhà không thiếu chút thịt này." Lý Mai buồn cười nói.

Lúc này mẹ Lý mới thở phào nhẹ nhõm: "Mẹ chồng con lợi hại như vậy sao, thế mà lại đánh được ba con lợn rừng?”

"Cũng không phải, cũng chỉ là trùng hợp thôi, khả năng là con lợn rừng kia chạy ở dưới chân núi quá mệt mỏi, đi lên trên núi thì ngất xỉu, cho nên mẹ con nhặt được." Từ Hiếu Nghĩa nói qua lời của mẹ anh ta đã từng nói một lần.

Mẹ Lý nghe xong tấm tắc khen ngợi, đây thật đúng là vận khí tốt.

Thấy Vu Tình bảo đem thịt về, bà Lý cũng không còn gánh nặng, nhận lấy thịt liền đặt vào trong phòng bếp.

Nhà họ Lý gần sông, nước sông nhiều, tất nhiên cũng có nhiều cá hơn.

Nhà mẹ Lý hôm qua vừa vặn bắt được mấy con cá, tối hôm qua kho một con, còn lại ba con, buổi trưa lại làm một con, còn lại hai con để con gái mang về.

Sắp xếp thỏa đáng, mẹ Lý liền đi ra vườn rau, đào mấy nắm hành lá, lại hái thêm mấy quả ớt, cùng một quả bí đao.

Mẹ Lý cầm rau vào bếp, Lý Mai đưa con trai cho người đàn ông nhà mình liền đi vào trong bếp giúp nấu cơm.

Năm cân thịt lợn, mẹ Lý cắt ra hai cân, còn lại ba cân bà ấy tính giữ lại để chậm rãi ăn.

Thịt lợn xào với bí đao, xương hầm nấm bụng dê, và một con cá kho, lại thêm một món trứng xào ớt cho bữa trưa là ngon.

Mẹ Lý lại hấp thêm một ít bánh màn thầu nữa.

Trưa nay nhà họ Lý ăn cơm rất ngon, từ xa đã ngửi thấy mùi thơm, chọc cho mấy người cha Lý sau khi tan làm trở về đều nuốt nước miếng.

Cha Lý đẩy cửa ra nhìn thấy Từ Hiếu Nghĩa, vui vẻ: "Hiếu Nghĩa, đến nhà đấy à? Mai Tử đâu?”

"Em ấy đang ở trong bếp ạ." Từ Hiếu Nghĩa nói.

Cha Lý vào trong sân, Lý Mai bưng đồ ăn đi ra.

Anh cả nhà họ Lý nhìn thịt cùng canh xương trên bàn thì vẻ mặt kinh ngạc: "Mẹ, mẹ lấy đâu ra thịt lợn vậy? Mẹ có phiếu thịt sao?”

Con dâu cả nhà họ Lý nghe thấy lời chồng mình nói, duỗi đầu nhìn thoáng qua bàn: "Đây là sườn lợn? Không phải là Hiếu Nghĩa mang tới chứ?”

Nhà bọn họ nào có phiếu thịt, lại nói có phiếu thịt thì thịt lợn cũng cần không ít tiền, sao mẹ chồng cô ta có thể nỡ mua nhiều thịt như vậy chứ, một đĩa thịt lợn nhìn đầy ú ụ.

Ít nhất hai cân thịt lợn này, còn có sườn phải mất mấy đồng, nhà các cô một năm chia lương thực cũng không tiết kiệm được một trăm đồng, sao có thể xa xỉ mua nhiều thịt như vậy.

"Vâng, mẹ em ở trên núi đánh được lợn rừng, bán đi rất nhiều, trong nhà còn giữ lại một ít, liền mang mấy cân thịt về đây." Đây là lần đầu tiên Từ Hiếu Nghĩa ở nhà họ Lý thẳng lưng nói chuyện.

Trước kia anh ta cùng vợ về nhà mẹ đẻ, mẹ anh ta chỉ cho anh ta mấy quả trứng gà, còn không tới mười quả, anh ta cũng ngại ăn cơm.

Đặc biệt là mỗi lần trở về, mẹ vợ của anh ta còn cho đồ để mang về nữa.

Con dâu cả nhà họ Lý nghe thấy lời Từ Hiếu Nghĩa nói, tấm tắc không thôi, mẹ chồng của em gái là mặt trời mọc lên từ phía tây rồi sao.

"Mai Tử, quần áo này của em là mới làm hả, nhìn đẹp thật đó."Con dâu hai nhà họ Lý vào sân liếc mắt một cái đã nhìn thấy quần áo mới của Lý Mai.

Xoay người nhìn lại, Hà Diệp còn có Hạo Viễn, cả nhà cô ấy đều mặc quần áo mới.

Lúc này mẹ Lý mới chú ý tới quần áo của con gái, ngạc nhiên đi tới: "Mai Tử, mẹ chồng con đây là làm sao vậy, phát đạt rồi sao?”

Bà ấy nhớ là không đúng nha, một tháng trước cha chồng của con gái qua đời, theo lý thuyết nhà họ Từ không có trụ cột, cuộc sống trong nhà sẽ càng khổ hơn, cái này vừa nhìn đã không giống như vậy.

"Mẹ chồng con mua vải cho chúng con làm quần áo đó, mẹ, chị dâu cả, chị dâu hai, mẹ chồng con bây giờ đã tốt hơn rồi, chúng con ở nhà ăn cơm no, còn thường xuyên được ăn thịt nữa.”

Hà Diệp phụ họa nói: "Bà ngoại, bà nội cháu tốt hơn rất nhiều rồi ạ, cháu và cô út còn nuôi một con thỏ trắng, thỏ trắng còn đang mang thai cục cưng, đợi đến khi thỏ sinh, cháu cũng lấy cho anh trai họ và em gái họ một con.”

Bà nội của cô bé đã nói khi thỏ sinh con thì cô bé và cô út sẽ làm chủ phân chia.

"Thật sao? Hà Diệp, nhà em có thực sự thường xuyên được ăn thịt không?" Mấy đứa nhỏ nghe thấy thịt liền thèm, kéo Hà Diệp lải nhải hỏi không ngớt.

Mẹ Lý tin con gái sẽ không nói dối, nghe thấy con gái sống tốt hơn, trong lòng cũng vui vẻ theo.

Món ăn cuối cùng được bưng lên bàn, có thể ăn cơm rồi.

Người nhà họ Lý cộng thêm cả nhà Từ Hiếu Nghĩa, một bàn ngồi đầy đủ, bởi vì có thịt, mấy người nhà họ Lý ai nấy đều ăn rất vui vẻ.

Động tác của mỗi người đều rất nhanh, nhưng động tác của mỗi người lại có vẻ sạch sẽ gọn gàng.

Ăn xong bữa cơm, ai nấy đều ăn đến bụng tròn trịa.

Đám cháu trai nhà họ Lý ai nấy đều thoải mái, ợ một cái, sau đó nhìn về phía Lý Mai hỏi: "Cô ơi, lần sau khi nào thì cô đến nữa, chúng cháu còn có thịt ăn không?”

Lý Mai xấu hổ cười cười.

Mẹ Lý trừng mắt nhìn mấy đứa cháu trai: "Bà cắt phần ăn uống của bọn cháu à, còn nhất định phải ăn của cô các cháu, không có tiền đồ gì cả.”

Mấy đứa nhỏ cười hắc hắc, cũng không tức giận.