Vào buổi tối, bóng đêm mờ ảo.
Trong sân yên tĩnh, ánh đèn trong phòng sáng lên.
Mẹ Trương hận rèn sắt không thành thép nhìn con gái, dù sao con gái của bà ta cũng gả đến nhà họ Từ được gần một năm rồi, bây giờ ngay cả chút thịt cũng không lấy về được, thật sự là một chút tác dụng cũng không có.
"Mẹ, chỉ sợ cái bụng này của con không giấu được, mấy ngày trước vợ của đội trưởng trong thôn chúng con đến nhà ăn cơm, liếc mắt một cái đã nhìn ra bụng con đã được hơn tám tháng rồi. Mẹ nói xem nếu một tháng nữa con sinh đứa nhỏ ra, mẹ chồng con có thể không nghi ngờ sao, lỡ như để bà ta phát hiện ra chuyện thì phải làm sao đây." Vẻ mặt Trương Quế Hoa gấp gáp.
Đều trách bác gái Tôn, đang yên đang lành nói cái này làm gì.
Mẹ Trương trừng mắt, vẻ mặt dương dương tự đắc nói: “Cho dù một tháng sau mày sinh thì cũng làm gì được, mày một mực nói đứa nhỏ này sinh non, bọn họ ai có thể biết chuyện gì xảy ra chứ. Mày đã gả cho Hiếu Nhân gần một năm rồi, dù sao hai đứa cũng phải có tình cảm, cho dù bọn họ có phát hiện đứa nhỏ không phải là con của nó, vậy mày cũng có thể dùng tình cảm để trói Hiếu Nhân lại, nó cũng không nỡ ly hôn với mày.”
Trong lòng Trương Quế Hoa không yên tâm, nói thật cô ta và người đàn ông đã kết hôn lâu như vậy rồi, ngoại trừ lúc động phòng thì sau đó hai người không còn chuyện vợ chồng nữa.
Cô ta ccũng thật sự không rõ Từ Hiếu Nhân có tình cảm với cô ta hay không.
Hơn nữa không lo về người đàn ông của cô ta, quan trọng nhất vẫn là mẹ chồng: "Mẹ, người đàn ông của con nghe lời mẹ của anh ấy, nếu như mẹ chồng biết con mang thai không phải con cháu nhà họ Từ, kiên quyết muốn con và Hiếu Nhân ly hôn thì phải làm sao.”
"Cô ta dám." Mẹ Trương hùng hổ nói: "Con gái của tao để nhà họ Từ bọn họ muốn cưới thì cưới, muốn ly hôn thì ly hôn à, việc này mày không cần lo, nếu người nhà họ Từ bảo mày và Hiếu Nhân ly hôn, tao sẽ dẫn theo theo anh trai và chị dâu của mày đi giúp mày đòi lại công bằng.”
Trương Quế Hoa nghe mẹ mình nói xong, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ của cô ta thông minh, chỉ cần mẹ của cô ta ra tay, chắc chắn cô ta sẽ không ly hôn với Hiếu Nhân, trong lòng đã có đáp án, Trương Quế Hoa cũng cảm thấy dễ chịu hơn không ít.
Cha Trương vào phòng, nhìn thấy bộ dáng không nói lý lẽ của bạn già nhà mình thì lắc đầu: "Bà thì có chủ ý gì, nếu thật sự nhà họ Từ phát hiện ra con gái mang thai không phải là con cháu của nhà họ Từ, vậy chẳng phải là nhà họ Trương chúng ta không có lý sao. Bà mang người đến gây sự, người ta càng có thể bỏ con gái của bà đi.” Cha Trương nói xong thì thở dài.
Nhìn con gái nhà mình tất cả đều là tức giận: "Mày là đứa con chết tiệt, lúc trước tao đã nói không cho mày ở cùng một chỗ với Trương Nhị Cẩu, mày nhất quyết không nghe, nếu mày không ở cùng một chỗ với nó, thì làm sao có loại chuyện như thế này.”
Trương Quế Hoa nghe đến tên Trương Nhị Cẩu, trên mặt hiện lên một tia mất tự nhiên.
Trương Nhị Cẩu là một người đàn ông tốt, nhưng trong nhà quá nghèo, cơ mà nếu lúc trước cô ta không ở cùng một chỗ với Trương Nhị Cẩu thì sao Từ Tú Lan có thể chia tay với Từ Hiếu Nhân.
Cô ta sao có thể dễ dàng gả cho Từ Hiếu Nhân được chứ.
"Cha, vậy phải làm sao đây? Con tuổi còn trẻ đã ly hôn rồi, đến lúc đó ai còn cưới con chứ?" Trương Quế Hoa vẻ mặt gấp gáp.
Lông mày của cha Trương co lại thành một đoàn, suy nghĩ một chút mở miệng nói: "Hay là Quế Hoa ở lại đây đi, ở trong nhà sinh, đến lúc đó đợi đến tháng thì nói sinh rồi mới trở về.”
"Đứa nhỏ kia sinh ra được hai tháng không giống với khi mới sinh nha, cái này có thể không nhìn ra sao." Mẹ Trương nghi hoặc không thôi.
Cha Trương hừ lạnh một tiếng: "Bà bị ngốc à, vợ thằng hai qua hai tháng sẽ sinh, dù sao cũng đều là huyết mạch của nhà họ Trương chúng ta, đổi một chút không phải là được rồi sao.”
Mẹ Trương nở nụ cười, nhìn bạn già khen ngợi: "Ý kiến hay, vẫn là ông già ông lợi hại.”
Trương Quế Hoa cũng là vẻ mặt kinh hỉ, ở nhà thì tốt, cô ta sẽ không cần phải lo lắng về chuyện này.
Sáng hôm sau, trời nắng, bầu trời xanh, trên trời nổi lên những đám mây trắng.
Sáng sớm mẹ Trương đã bảo con trai út đến nhà họ Từ, nói một tiếng về chuyện Trương Quế Hoa sẽ ở lại nhà mẹ đẻ.
Vu Tình nghe thấy tin này, đầu tiên là sửng sốt, sau đó liền đồng ý.
Từ Hiếu Nhân đối với việc Trương Quế Hoa có ở đây hay không cũng không có cảm giác gì, không ảnh hưởng gì đến công việc.
"Mẹ, thịt đầu lợn có thể ăn được rồi chứ?" Sáng sớm Từ Tuyết Hoa đã nhớ thương thịt đầu lợn, việc đầu tiên rời giường chính là hỏi thịt đầu lợn.
Vu Tình bưng thịt lợn kho từ trong phòng bếp đi ra.
Từ Tuyết Hoa ngửi thấy mùi thơm đưa tay muốn lấy một miếng nếm thử, Vu Tình một đũa đánh vào tay cô bé, trách cứ: "Đi rửa mặt trước đi.”
Tuyết Hoa bất đắc dĩ chạy đi rửa mặt, lúc này mới lên bàn bắt đầu ăn cơm.
Mấy ngày nay thức ăn nhà họ Từ càng ngày càng phong phú, cơ hồ đều là thịt, người trong nhà trên mặt cũng có da thịt hơn, sữa của Lý Mai cũng càng ngày càng nhiều, đứa nhỏ Hạo Viễn này cũng bắt đầu tăng cân.
Khuôn mặt vốn khô cằn, bây giờ nhìn rất mập mạp, nhéo một chút tất cả đều là thịt.
Răng cũng mọc thêm vài cái, hiện tại còn có thể tự nhai một ít thức ăn mềm rồi.
Hạo Viễn ngồi trong ngực Lý Mai, nhìn thấy thịt Vu Tình vừa mới buông xuống trên bàn, kéo cổ la hét: "A ~ a ~”
"Ôi, Hạo Viễn muốn ăn thịt à, buổi trưa chúng ta hầm canh xương uống." Vu Tình cười nói, nói xong cô nhớ tới hôm nay Lý Mai muốn trở về nhà mẹ đẻ: "Hôm nay trở về con có mang Hạo Viễn theo không?”
"Có ạ, con mang cả Hà Diệp đi theo luôn, chắc chắn là mẹ con đều nhớ bọn nhỏ rồi." Lý Mai cười nói.
Vu Tình gật gật đầu, cha mẹ của vợ thằng hai là người tốt, không trọng nam khinh nữ, đều yêu thương con cháu như nhau, hôm nay đã lâu như vậy không gặp cô ấy và Hà Diệp, phỏng chừng cũng rất nhớ nhung.
Ăn sáng xong, Lý Mai dọn dẹp phòng bếp xong, mang theo năm cân thịt lợn Vu Tình đưa cho, dẫn Hà Diệp và Hạo Viễn muốn trở về.
Nghĩ đến Hạo Viễn ngửi thấy mùi thịt sẽ thèm ăn, Vu Tình lại đưa cho Từ Hiếu Nghĩa mấy cái xương lớn và xương sườn: "Cầm về cả đi, buổi trưa hầm canh xương cho Hạo Viễn uống, trong nhà mẹ nhớ là còn ít nấm bụng dê, cũng cầm về luôn đi, thứ này có nhiều dinh dưỡng, bồi bổ thân thể cho Hạo Viễn.”
Từ Hiếu Nghĩa nhận lấy xương và nấm bụng dê, vẻ mặt cảm kích nhìn Vu Tình, lúc này mới dẫn theo vợ và con rời đi.
Người vừa đi, trong nhà liền thiếu đi rất nhiều người, Hiếu Nhân và Hiếu Minh đã ra đồng làm việc, chỉ còn lại Vu Tình và Tuyết Hoa.
Hôm nay thời tiết tốt, Vu Tình lấy chăn trong phòng ra phơi nắng.
Kể cả vỏ đệm cũng mang ra phơi luôn.
Tuyết Hoa còn nhỏ nên không ôm nổi vỏ đệm, Vu Tình bảo cô bé tự mình dọn dẹp vệ sinh phòng một chút, đệm chăn cô lấy ra phơi trên dây thừng trong sân.
Thỏ trong nhà vẫn là do Tuyết Hoa và Hà Diệp chăm sóc, Vu Tình tò mò thỏ được nuôi như thế nào, liền đi đến ổ thỏ nhìn thoáng qua, cũng đừng nói là hai đứa nhỏ này rất biết nuôi thỏ.
Ổ thỏ sạch sẽ, thỏ trong l*иg trắng tinh đang ăn cỏ dại mà hai đứa Tuyết Hoa cắt cho.
Thừa dịp Tuyết Hoa quét dọn vệ sinh, Vu Tình mua một túi thức ăn cho thỏ rừng ở trong Thương Thành, vừa đổ thức ăn ra, thỏ rừng lập tức chạy tới, không bao lâu liền ăn không còn một miếng nào.
Vu Tình nhìn thỏ rừng ăn xong, xoay người chuẩn bị rời đi, cô vừa đứng dậy, liền nghe thấy thanh âm tinh tế ở phía sau.
Cô quay đầu lại liền thấy thỏ rừng đang nằm nghiêng người, đã sinh ra một bé thỏ nhỏ.
"Tuyết Hoa, thỏ sinh rồi nè." Vu Tình kích động hô một tiếng, không phải là thức ăn này thúc sinh chứ.
Tuyết Hoa vừa cầm một cái xẻng bụi đất đi ra, nghe thấy thanh âm, lập tức chạy tới, liền nhìn thấy trong l*иg có thêm ba bốn con thỏ con, mà thỏ cái vẫn còn đang sinh, nhìn con thỏ nhỏ mặt cô bé lập tức xị xuống.
"Mẹ, đây là thỏ con sao? Xấu quá à, nó trông giống như một con chuột vậy.”