Chương 47

Sau khi gia đình Từ Kiến Quốc rời đi.

Bà cụ Từ bảo Tôn Tố Phân giúp Lý Mai rửa chén, bà thì kéo Vu Tình vào trong phòng. Nếu là trước kia chắc chắn bà sẽ không dám hỏi, nhưng bây giờ đã khác, con dâu thứ hai đã thay đổi tốt hơn rồi.

Bà cũng có lá gan hơn: "Vu Tình, rốt cuộc là lúc ấy Hiếu Nhân và Tú Lan đã xảy ra chuyện gì? Lời nói của Tôn Hồng mẹ nghe thấy cả, mẹ nhìn bụng của Quế Hoa ít nhất cũng phải tám tháng rồi. Nếu như trước đây Hiếu Nhân ở cùng một chỗ với Quế Hoa, vậy tại sao không chia tay Tú Lan sớm một chút, còn nói đây là chủ ý của con.” Bà cụ Từ vẻ mặt nghi hoặc.

Vu Tình lập tức lắc đầu, cô cũng không cõng nổi cái nồi này, hơn nữa ký ức của nguyên chủ cũng là Từ Hiếu Nhân mang Trương Quế Hoa về nhà liền nói đã mang thai, nguyên chủ cũng không ngăn cản, mang thai thì kết hôn thôi.

Bà cụ Từ thở dài, nghe thấy tiếng bạn già gọi liền ra ngoài sân.

Lúc Vu Văn Quân rời đi, Vu Tình cho anh ấy một cái đùi lợn, ai biết thằng nhóc này không chịu lấy, trực tiếp chạy đi.

Vu Tình bất đắc dĩ chỉ có thể ghi nhớ nhân tình này, chờ sau này chậm rãi trả lại.

Ông cụ Từ nhìn thấy trong sân không còn người ngoài, đi đến bên cạnh Vu Tình hỏi: "Vợ thằng hai, thịt lợn này còn nhiều như vậy, không mau bán đi sẽ bị thối, con định bán ở đâu?”

Đến cửa hàng thực phẩm phụ ông cụ Từ cảm thấy có chút thiệt, nhưng đi chợ đen lại có chút mạo hiểm, nếu như vợ thằng hai tin ông, sẽ đưa thịt cho Thừa Đức giúp mang đi bán ở chợ đen.

Thằng nhóc Thừa Đức này lanh lợi, đi đến chợ đen có thể chạy trốn nhanh được.

Vu Tình nhìn người trong sân cũng không giấu diếm, nhìn ông cụ Từ nói thẳng: "Cha, con quen một người ở trên trấn, người này chuyên buôn bán thịt, thịt lợn của con có thể bán cho cậu ta, hơn nữa giá cả cao hơn so với cửa hàng thực phẩm phụ.”

Ông cụ Từ có chút lo lắng: "Vậy ngày mai để Thừa Đức dẫn con đi.”

Vu Tình muốn từ chối, nhưng nghĩ đến mấy trăm cân thịt lợn cô cũng không thể vận chuyển lên trấn được, nên cô đồng ý: "Vậy được, ngày mai Hiếu Nghĩa cũng đi với con.”

Ông cụ Từ nói xong, lúc này mới dẫn bạn già và con trai về nhà.

"Hiếu Nhân, con đến phòng mẹ một lát." Vu Tình nhìn đứa con trai thứ hai trong sân hô một tiếng.

Trương Quế Hoa vừa nghe thấy vậy lập tức cũng muốn đi theo.

Vu Tình không cho, cô ta mới kinh hồn bạt vía trở về phòng.

Từ Hiếu Nhân vào trong phòng, Vu Tình đã vội vàng đóng cửa lại, sau đó đi đến bên giường: "Con ngồi xuống, mẹ hỏi con chút chuyện.”

Từ Hiếu Nhân ngoan ngoãn tìm một cái ghế ngồi xuống.

Vu Tình ngồi ở mép giường, từ trên cao nhìn Từ Hiếu Nhân, trong ánh mắt mang theo một tia dò xét.

Từ Hiếu Nhân lập tức đứng ngồi không yên: "Mẹ, mẹ có chuyện gì vậy?”

"Hiếu Nhân, mẹ hỏi con, con và Quế Hoa ở cùng một chỗ từ khi nào? Có phải khi con và Tú Lan đang ở bên nhau, hai đứa đã ở cùng một chỗ không?" Vu Tình tra hỏi.

Từ Hiếu Nhân lập tức lắc đầu: "Mẹ, con không có.”

"Vậy sao con lại ở cùng Trương Quế Hoa?”

"Con, con, mẹ, là Trương Quế Hoa hãm hại con, hơn nữa là Tú Lan nói chia tay trước, lúc ấy con không biết mình đã làm sai chuyện gì, còn muốn tìm Tú Lan nhưng cô ấy lại không chịu gặp con. Sau đó Trương Quế Hoa nói cô ta có thể hẹn Tú Lan ra giúp con, con liền tin lời cô ta, cô ta dẫn con đến nhà cô ta, còn rót nước cho con uống, nói lát nữa Tú Lan sẽ đến, lúc ấy làm sao con có thể nghĩ nhiều như vậy. Chờ đến nhàm chán thì uống nước trên bàn, đến khi con tỉnh lại thì con và Quế Hoa đã nằm trên một chiếc giường rồi.”

Từ Hiếu Nhân nói xong chính là vẻ mặt thống khổ: "Sau đó cha mẹ của Trương Quế Hoa bảo con cưới con gái nhà bọn họ, bằng không sẽ đưa con đến đồn cảnh sát, lúc ấy con trở về muốn nói với mẹ, nhưng mỗi lần nhìn thấy mẹ con đều rất sợ hãi. Vài ngày sau, Trương Quế Hoa nói cô ta mang thai, con đã nói chuyện này với mẹ, sau đó bọn con kết hôn.”

Từ Hiếu Nhân nói xong khó chịu ôm đầu.

Vu Tình cũng nghe rõ chuyện gì xảy ra, nhà họ Trương này dám lấy nhà cô ra để bịt đầu, Trương Quế Hoa mang thai đứa con của ai còn chưa biết đâu.

Lần này Vu Tình không bình tĩnh, nguyên chủ đã làm chuyện gì vậy, nếu như lúc trước có thể cho Từ Hiếu Nhân một chút hòa nhã thì thằng nhóc này cũng không đến mức sợ hãi cô ta thành ra như vậy.

Muốn biết đứa nhỏ trong bụng Trương Quế Hoa có phải là của Từ Hiếu Nhân hay không cũng đơn giản, chỉ cần xem đứa nhỏ này sinh ra vào tháng mấy, nếu dựa theo Trương Quế Hoa nói hiện tại đang được sáu tháng, vậy ít nhất còn hơn ba tháng nữa mới sinh.

Nếu như hơn một tháng nữa đã sinh, vậy nhất định là coi nhà họ Từ các cô như kẻ ngốc rồi.

"Được rồi, con ra ngoài trước đi." Vu Tình nói xong liền đuổi Từ Hiếu Nhân ra ngoài.

Vu Tình trèo lên giường, lấy toàn bộ số tiền đã kiếm được trong mấy ngày nay ra, cô liền ngồi xếp bằng trên giường bắt đầu đếm tiền.

Lúc từ trấn trở về cô còn 288 đồng, hơn nữa cô bán cho người dân trong thôn được 261 đồng 8 hào, còn có nhà đội trưởng 20 đồng, nhà em dâu ba 40 đồng, tổng cộng cô có 609 đồng 8 hào.

Đem 600 đồng cất vào trong không gian, còn lại 9 đồng 8 hào cô mang theo bên người.

Nhân sâm cô bán đi một củ, bán được một ngàn điểm tích lũy, buổi sáng còn đào được các loại rau dại khác, hiện tại cô có 1342 điểm tích lũy.

Vừa mới mở Thương Thành ra, hệ thống của Vu Tình đã phát ra âm thanh nhắc nhở【Phát hiện thịt lợn rừng, một cân mười lăm điểm tích lũy】

Cái quỷ gì, một cân có thể bán được mười lăm điểm tích lũy, cô mua thịt lợn từ Thương Thành một cân mới mười điểm tích lũy, đây không phải là còn có thể kiếm được năm điểm tích lũy từ sự chênh lệch giá sao.

Có điều sao thịt lợn rừng lại đắt hơn ở trong Thương Thành, có phải đồ của Thương Thành không tốt hay không?

Vu Tình vừa mới có ý nghĩ này, âm thanh của hệ thống liền vang lên【Xin ký chủ đừng hoài nghi chất lượng đồ của Thương Thành chúng tôi, sở dĩ thịt lợn rừng đắt tiền là vì khu vực bán trực tiếp của chúng tôi không có thịt lợn rừng, là vật quý hiếm】

Vu Tình điên cuồng gật đầu, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy hệ thống nhân tính hóa nói nhiều như vậy.

Nghĩ đến có nhiều điểm tích lũy như vậy, lúc này Vu Tình không bình tĩnh, trực tiếp nhảy xuống giường, sau đó cô đi giày vào, bó tay bó chân ra khỏi phòng, đi vào trong sân, thừa dịp có ánh trăng chiếu sáng cô trực tiếp bán hơn 400 cân thịt lợn rừng còn lại cho Thương Thành.

Sau đó lại dùng mười điểm tích lũy một cân, mua hơn 400 cân thịt lợn, như vậy, cô trực tiếp kiếm được hơn 2000 điểm tích lũy.

Cái này còn nhiều hơn cả nhân sâm.

Nhìn điểm tích lũy ở Thương Thành từ hơn 1000 biến thành hơn 3000, Vu Tình lăn lộn vài vòng ở trên giường.

"Hệ thống, sau này có chuyện tốt như thế này nhớ nói với tôi nha." Vu Tình vui vẻ nói.

【···】

Vu Tình vui vẻ ngủ thϊếp đi, ngoài miệng đều là tươi cười.

Sáng sớm ngày hôm sau, Từ Thừa Đức đã đẩy xe đẩy tới nhà Vu Tình.

"Chị dâu hai, vừa mới rời giường đó à.”

Vu Tình ngáp một cái: "Thừa Đức, đã ăn sáng chưa, ngồi xuống cùng nhau ăn một chút đi.”

Mấy ngày nay Lý Mai không xuống ruộng làm việc, quyền nấu cơm trong nhà Vu Tình giao toàn bộ cho cô ấy.

Được Vu Tình chỉ dạy một phen, bây giờ Lý Mai nấu cơm cũng nỡ bỏ nguyên liệu, bữa sáng làm rất phong phú, trứng gà xào ớt, sau đó chính là món măng xào thịt băm.

Từ Thừa Đức ăn sáng rồi mới tới, nhưng ngửi thấy mùi hương truyền đến trên bàn, không nhịn được gãi gãi đầu ngượng ngùng: "Vậy chị dâu hai à, em không khách sáo đâu.”

"Khách sáo làm cái gì, đợi lát nữa chị còn trông cậy vào em ba giúp chị dùng sức làm việc, mau ăn nhiều một chút." Vu Tình cười nói.