- 🏠 Home
- Điền Văn
- Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian
- Chương 42
Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian
Chương 42
"Vợ thằng cả, cái này cho con." Vu Tình mở túi ra, đưa hai hộp sữa mạch nha và một hộp kem dưỡng da cho Lý Mai.
Lý Mai nhận lấy sữa mạch nha, còn kem dưỡng da thì không chịu lấy: "Mẹ, con cầm sữa mạch nha là được rồi, còn kem dưỡng da thì mẹ giữ lại đi.”
Sữa mạch nha cần không ít tiền, cô ấy cũng không thể lấy cả kem dưỡng da nữa.
Từ Tuyết Hoa nhìn thấy kem dưỡng da thì tinh thần tỉnh táo, đưa tay định cầm lấy: "Mẹ, chị dâu cả không cần thì cho con đi.”
"Mẹ mua nhiều kem dưỡng da, chúng ta mỗi người một hộp." Vu Tình nói xong lại lấy ba hộp nữa ra.
Từ Tuyết Hoa trực tiếp cầm lấy một hộp vui vẻ trở về phòng, hai hộp còn lại là của Trương Quế Hoa và Vu Tình.
Lý Mai thấy đúng thật là như vậy, lúc này mới vui vẻ nhận lấy kem dưỡng da, con gái nhà ai mà không thích đẹp chứ, chỉ là cô ấy cảm thấy mẹ chồng cho mình sữa mạch nha đã là quá tốt rồi nên không dám nhận cái khác.
"Cảm ơn mẹ ạ." "Lý Mai chân thành nói một tiếng cảm ơn, trên mặt hiện lên một tia thần sắc thiếu nữ mười tám mười chín tuổi nên có.
Từ Hiếu Nghĩa nhìn vợ mình cười vui vẻ, trong lòng cũng thoải mái theo.
"Lần này bán trứng gà được không ít tiền, mẹ gặp được một đại ca, anh ta cho giá cao, một quả tám xu, tổng cộng bán được hơn mười đồng. Kem dưỡng da người ta nói sắp qua hạn sử dụng, bán với giá rẻ, nên mẹ mua thêm mấy hộp, vợ thằng cả, con cũng đừng tiếc dùng, đến lúc đó hết hạn rồi mới dùng thì nát mặt." Vu Tình vẻ mặt trịnh trọng nói.
Lý Mai lập tức gật gật đầu, tâm tư vốn định giữ lại chậm rãi dùng nháy mắt đã không còn nữa.
Từ Hiếu Nghĩa vừa nghe vẻ mặt kinh ngạc, trách không được mẹ anh ta lại mua nhiều đồ như vậy.
"Mẹ đi ngủ đây, em trai con trở về thì bảo bọn chúng nhanh chóng đi ngủ nhé." Vu Tình nói xong xách đồ còn lại trở về phòng.
Đến phòng, cô mệt mỏi không nhúc nhích, ngã xuống giường cơ hồ một phút sau đã ngủ mất.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Tình duỗi thắt lưng rời giường, đừng nói tâm tình tốt nên ngủ cũng ngon, cô cảm thấy hôm qua chính là ngày mà cô ngủ thoải mái nhất, chỉ là không biết cách vách thế nào.
Ra khỏi phòng, Vu Tình rửa mặt, đánh răng xong thì bữa ăn sáng cũng đã được chuẩn bị ổn thỏa.
"Mẹ, ăn cơm thôi." Từ Hiếu Minh nói với Vu Tình.
Thấy mẹ anh ấy ngồi lên bàn, Từ Hiếu Minh vẻ mặt kích động: "Mẹ, bác Tô Hoa thật lợi hại, hôm qua bác Đại Trụ dùng sức đánh bác ấy một trận, mẹ không nhìn thấy thôi, răng của bác Tô Hoa đều bị bác Đại Trụ đánh rơi mất một cái. Người chung quanh không ai dám khuyên can, lần này phỏng chừng một tháng sau bác Tô Hoa không thể ra ngoài được rồi!”
Vu Tình tò mò: "Vì sao vậy?”
Từ Hiếu Minh cười hì hì nói: "Bác Tô Hoa bị bác Đại Trụ đánh đến mặt mũi bầm dập, tóc còn bị bứt hơn phân nửa, sao bác ấy có thể ra ngoài chứ.”
Vu Tình vừa nghe xong trong đầu liền hiện ra bộ dạng đáng thương của Tô Hoa, nhất thời không nhịn được cười ra tiếng.
Từ Hiếu Nhân xem như đã biết, chuyện này 100% có liên quan đến mẹ của anh ta, nhìn mẹ anh ta cười giống như ăn mật vậy.
Có điều mẹ anh ta làm được cũng quá lợi hại, Từ Hiếu Nhân nhìn mẹ nhà mình, trong mắt tỏa ra ánh sáng.
Trương Quế Hoa ngồi ở trước bàn nhìn Vu Tình với vẻ mặt cung kính, không vì cái gì khác, chỉ vì hôm qua mẹ chồng đã cho cô ta một hộp kem dưỡng da.
"Ha ha ha ha ha, bà ta không thiệt thòi tý nào, cho bà ta bớt bắt nạt mẹ của chúng ta đi." Từ Tuyết Hoa cười nói, trong đầu cũng đều là bộ dạng đáng thương của Tô Hoa, càng nghĩ càng buồn cười.
Từ Hiếu Nghĩa đơn giản cúi đầu ngồi ở trước bàn.
Lý Mai nghe chú út nói đại khái, đối với việc Tô Hoa bị đánh cô ấy cảm thấy rất đáng, không nhìn ra bác Tô Hoa lại là một người không có liêm sỉ như vậy.
Lén lút đi tìm người khác thì thôi, còn lén lút ở trong thôn bọn họ, lại một lần làm với ba người, thật đáng đời.
Ăn sáng xong, Vu Tình lại mang theo hai đứa nhỏ lên núi, Lý Mai vẫn ở nhà làm quần áo, Trương Quế Hoa không nhịn được ở nhà nhàm chán, bụng to chạy đến bên cạnh cây đại thụ ở giữa thôn nói chuyện phiếm.
Vu Tình lên đến đỉnh núi, bắt đầu ra sức đào rau dại, hiện tại cô rất cần rau dại, chỉ có thêm điểm tích lũy, cô mới có thể đổi được nhiều tiền hơn.
Nấm bụng dê trên núi đã không còn nhiều lắm, Vu Tình tìm nửa ngày, đào được không ít cây tề thái và rau cải đắng, nhưng không gặp được một chút nấm bụng dê nào.
Ngay lúc cô đang chán chường, âm thanh của hệ thống vang lên【Phát hiện nhân sâm hoang dã, giá trị 800 điểm tích lũy, cách ký chủ 900 mét】
Vu Tình vừa nghe thấy vậy, lập tức đứng lên, nhìn về phía xa cô có chút do dự, lại đi về phía trước sẽ tiến vào núi sâu rồi, cô đến vịnh nhà họ Từ đã sắp được một tháng, đương nhiên nghe qua không ít người nói không thể vào núi sâu, không chỉ có sói, còn có gấu chó lớn, gặp phải thì chỉ có một con đường chết.
【Phát hiện nhân sâm hoang dã, 1000 điểm tích lũy】
Vừa mới 800 điểm tích lũy, bây giờ đã 1000 điểm tích lũy, là hai củ sao?
Trong lòng Vu Tình có dấu chấm hỏi thật lớn?
【Phát hiện hai củ nhân sâm hoang dã, một củ 800 điểm tích lũy, một củ 1000 điểm tích lũy】
Lần này Vu Tình không bình tĩnh nổi, nhìn hai đứa nhỏ phía sau nói: "Các con đào rau dại ở xung quanh đây, mẹ đi vào bên trong xem một chút.”
Bên trong là núi sâu.
Từ Tuyết Hoa vừa nghe thì nóng nảy, kéo tay Vu Tình không buông: "Mẹ, con cũng muốn đi với mẹ, bằng không mẹ không thể đi.”
"Tuyết Hoa ngoan, con ở đây trông Hà Diệp, mẹ chỉ đi qua nhìn một cái thôi. Lỡ như gặp phải nguy hiểm, mẹ còn có thể nhanh chóng chạy, nếu hai người các con đi theo mẹ thì mẹ chạy sao được chứ?" Vu Tình nhìn hai đứa nhỏ dịu dàng nói.
Tuyết Hoa nghe xong cảm thấy cũng đúng, nhưng trong lòng lại có chút lo lắng: "Vậy mẹ chỉ có thể liếc mắt một cái, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài nha.”
"Ừm, mẹ chỉ nhìn một chút rồi đi ra." Vu Tình cười nói.
Lúc này Tuyết Hoa mới đồng ý, kéo Hà Diệp đi đào rau dại ở xung quanh.
Vu Tình dựa theo hệ thống nhắc nhở rất nhanh đã tìm được hai củ nhân sâm hoang dã, cẩn thận đào nhân sâm ra, thời gian đã trôi qua một giờ.
Tuyết Hoa ở bên ngoài không nhịn được sốt ruột, nhìn Hà Diệp nói: "Hà Diệp, cháu ngoan ngoãn chờ ở đây, cô đi tìm bà nội của cháu một chút.”
Hà Diệp ngoan ngoãn gật đầu.
Từ Tuyết Hoa nhanh chóng đi về phía núi sâu.
Chân trước cô bé vừa đi, chân sau có một người con trai lưng đeo cung tên cũng đi theo vào trong núi sâu.
Hôm nay Từ Lan Trân cũng dẫn theo Từ Nhị Nữu lên núi, cô ta không tin tà, nếu Vu Tình có thể tìm được thỏ rừng, vậy chắc chắn cô ta cũng có thể.
Lần này cô ta đổi sang bên kia, nhưng đi một đường cái gì cũng không có, hơn nữa xung quanh rõ ràng có dấu vết đã bị người đào qua rồi, nghĩ đến Vu Tình, Từ Lan Trân tiếp tục đi về phía trước.
Cô ta ngược lại muốn nhìn xem lần này Vu Tình lại tìm được thứ tốt gì.
Lại nói Vu Tình cũng chỉ là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, cô ta chính là một người đã sống hơn bốn mươi tuổi, chắc chắn thông minh hơn so với Vu Tình.
Cô ta muốn đến trước Vu Tình, cướp hết toàn bộ những thứ tốt đi.
Từ Lan Trân kéo Từ Nhị Nữu trải qua muôn vàn khó khăn, thật vất vả mới tìm được Hà Diệp, cô ta vội vàng chạy tới hỏi: "Hà Diệp, bà nội và cô út của cháu đâu?”
"Đã đi vào bên trong rồi." Hà Diệp chỉ vào núi sâu.
Từ Lan Trân vừa nghe thấy vậy liền kéo Từ Nhị Nữu muốn đi vào bên trong.
Từ Nhị Nữu lại là vẻ mặt sợ hãi nói: "Cô út, bên trong núi sâu có sói hoang, còn có quái vật ăn thịt người, chúng ta trở về đi.”
- 🏠 Home
- Điền Văn
- Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian
- Chương 42