Vào buổi sáng, mặt trời mọc ở phía đông, ánh nắng dịu dàng chiếu sáng trên dòng sông nhỏ trong thôn, lấp lánh, nhìn từ xa, dòng sông nhỏ giống như một dải ruy băng lấp lánh bao quanh ngôi làng.
Thêm sức sống vô hạn cho ngôi làng nhỏ.
"Từ Tiểu Đan, đã mấy giờ rồi, mày còn ở trong phòng không rời giường à, chờ bà đây tự mình đến mời mày ăn đúng không.” Tô Hoa ngồi ở trong sân thở phì phò hô to.
Từ Đại Trụ nghe thấy giọng của vợ mình thì nhíu mày, nhìn Tô Hoa nói: "Cô đi xem Tiểu Đan đi, hôm qua không phải là bị sốt sao, cô cho nó tiền đi khám bệnh chưa.”
Tô Hoa nghe thấy lời của chồng mình, chột dạ lập tức đứng dậy, đi về phía phòng con gái út.
Tô Hoa đến cửa dùng sức đẩy một cái, cửa phòng vốn rách nát không chịu nổi, lung lay sắp đổ đã bị đẩy ra.
"Ai?" Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô gái nhỏ trong phòng vang lên.
Tô Hoa vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ánh mắt con gái nhà mình lạnh như băng, không mang theo một tia nhiệt độ nhìn mình, cô ta sợ tới mức giật mình, sau đó có chút tức giận, con nhóc chết tiệt này, cô ta thế mà bị con nhóc này dọa sợ.
"Con nhóc chết tiệt này, còn ở trên giường làm gì, nhanh chóng rời giường cho tao, mặt trời chiếu đến mông rồi, mày mau dậy ăn cơm xong rồi xuống ruộng làm việc.” Giọng nói của Tô Hoa vang lên.
Nhìn người không nhúc nhích trên giường, Tô Hoa tức giận, trực tiếp đi đến bên giường, dùng sức kéo người từ trên giường xuống mặt đất.
"A." Lưu Lan Trân bị đau hừ một tiếng, sờ sờ đầu mình đau vô cùng, đầu óc cô ta có chút choáng váng.
Hiện tại cô đang ở đâu, còn có thân thể của cô sao lại nhỏ đi thế này, không phải cô đang ở trong phòng bệnh sao?
Không phải cô xuyên không đấy chứ, đây là nơi nào.
Trong lòng Lưu Lan Trân tràn đầy kỳ quái.
Tô Hoa thấy cô ta ngồi trên mặt đất bất động, trong lòng có chút sợ hãi, con nhóc chết tiệt này không phải là bị sốt thành ngốc rồi chứ.
Ôi trời, nếu thật sự là như thế, con nhóc chết tiệt này còn có ích lợi gì, cô ta còn chờ con nhóc này lớn lên đổi lấy tiền sính lễ, bây giờ lại bị ngốc rồi, thật là xui xẻo.
Tô Hoa nhổ một ngụm nước bọt về phía con gái đang ngồi trên mặt đất rồi đi ra ngoài.
"Không cần chờ con nhóc kia, nó không ăn cơm.” Tô Hoa nhìn người trong sân nói.
Từ Đại Trụ có chút tức giận, nhưng lát nữa còn phải đi làm, nên không nói gì.
Lưu Lan Trân trong phòng tiếp nhận trí nhớ của thân thể này, cô ta mới biết được mình đã sống lại vào trong thân thể người khác.
Nguyên chủ Từ Tiểu Đan, đứng hàng lớn nhỏ trong nhà, có ba anh trai, ở nhà cũng không được cưng chiều, là nơi trút giận của cả gia đình, ngay cả cháu trai nhỏ cũng có thể đánh chửi cô ấy.
Nghĩ đến đây Lưu Lan Trân cảm thấy cô gái này không đáng giá, người nhà cô ấy đều đối đều đối xử với cô ấy như vậy, sao cô ấy còn có thể tận tâm tận lực làm việc vì gia đình này được chứ, thật sự là mềm yếu.
Vịnh nhà họ Từ, ánh mắt Lưu Lan Trân sáng lên, vịnh nhà họ Từ không phải là thôn Trương Kế Đông từng sinh sống sao?
Kiếp trước cô ta gả cho người đàn ông là một người nghiện rượu, mỗi ngày kiếm được tiền chỉ biết để uống rượu, cho đến một ngày người đàn ông của cô ta uống rượu, lái xe đυ.ng phải người khác, vì bồi thường cho người nhà kia.
Tiền nhà bọn họ đều phải đem bồi thường cho người ta, cuối cùng nhà các cô chỉ có thể chuyển đến thôn ở, nhưng người đàn ông của cô ta không nhớ giáo huấn lâu, tiếp tục uống rượu, thẳng đến khi có một lần uống rượu ở trên núi, không cẩn thận đạp phải không trung, ngã đến tan xương nát thịt.
Người đàn ông của cô ta chết rồi, cô ta liền trở thành một quả phụ, mang theo con cái của mình sống qua ngày, người trong thôn thấy cô ta là người ngoài, còn không có chồng, không ít lưu manh đến khi dễ cô ta.
Thật vất vả chịu đựng đến khi đứa nhỏ trưởng thành, con của cô ta lại ghét bỏ cô ta không trong trắng với người ở trong thôn, cũng bỏ mặc cô ta.
Cả đời Lưu Lan Trân đã trải qua đủ loại khổ sở.
Có thể là ông trời thấy cô ta đáng thương, nên để cho cô ta sống lại, Lưu Lan Trân có chút kích động, cô ta biết Trương Kế Đông trong thôn này, tương lai buôn bán sẽ trở nên vô cùng có tiền, có thể nói là người có tiền nhất ở trấn Tây Trần.
Hơn nữa Trương Kế Đông còn là người biết ơn, vợ của anh ta cùng thôn với anh ta, tên là Từ Tuyết Hoa, cũng bởi vì khi còn bé Từ Tuyết Hoa cho Trương Kế Đông một cái bánh bao, cứu anh ta một mạng.
Trương Kế Đông trực tiếp ghi nhớ phần ân tình này cả đời, sau lại cưới Từ Tuyết Hoa làm vợ. Cuộc sống sau này Từ Tuyết Hoa gả cho Trương Kế Đông, đó là một thứ xa xỉ.
Ông trời để cô ta sống lại, chắc chắn là muốn cô ta có thể sống một cuộc sống tốt đẹp, cô ta nhất định phải ôm lấy chân ông chủ, sau đó cũng sống cuộc sống hạnh phúc như Từ Tuyết Hoa.
"Cô ơi, cô đói không, cháu mang bánh bao cho cô nè." Ngoài cửa truyền đến giọng nói của một cô gái nhỏ.
Lưu Lan Trân nghe thấy lập tức ra mở cửa.
Từ Nhị Nữu thấy cửa mở ra, thật cẩn thận đi vào phòng, đưa bánh bao trong tay cho Lưu Lan Trân.
Lưu Lan Trân nhìn cô bé trước mắt, cười nhận lấy bánh bao, cô bé này có thể nói là người tốt nhất ở nhà nguyên chủ, có thể do đều là con gái.
Ở nhà Từ Nhị Nữu cũng không được cưng chiều, cũng giống như Từ Tiểu Đan, bởi vậy hai người ít nhiều có chút thương nhau, ở trong nhà này nương tựa lẫn nhau.
Nếu cô ta đã chiếm thân thể của cô gái người ta, tất nhiên phải làm chút chuyện thay cho cô gái này, cô ta phải trả thù những người cực phẩm trong nhà này, sau đó để cho mọi người nhìn cuộc sống của mình ngày một tốt lên.
Đây chính là kết cục cho việc các người dám khinh thường Từ Tiểu Đan.
Về phần Từ Nhị Nữu, Lưu Lan Trân cũng sẽ để cô bé đi theo mình sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nhìn bánh bao trong tay, Lưu Lan Trân cũng không ghét bỏ, cầm bánh bao ăn không mấy miếng đã giải quyết xong.
Nhìn Từ Nhị Nữu nuốt nước miếng, Lưu Lan Trân sờ sờ đầu cô bé: "Nhị Nữu, cháu yên tâm, sau này cô chắc chắn sẽ cho cháu sống một cuộc sống tốt đẹp, đến lúc đó thoát khỏi người một nhà này.”
Từ Nhị Nữu nghe xong lời này, vẻ mặt sợ hãi, lập tức nhìn trái nhìn phải, thấy không có ai cô bé mới nói: "Cô út, lời này cô đừng nói ra nữa nha, nếu bà nội nghe thấy được sẽ nổi giận đó.”
Lưu Lan Trân thấy cô bé sợ bà nội như vậy, cũng biết nhóc con này sợ bị đánh, có điều cô ta đã tới đây rồi, cô ta sẽ bảo vệ cô nhóc này.
"Được, cô không nói nữa, Nhị Nữu, đi thôi, cô dẫn cháu lên núi xem có thể tìm được đồ ăn ngon gì không." Lưu Lan Trân ăn bánh bao xong, bụng thoải mái hơn không ít.
Từ Nhị Nữu thấy thế lập tức đi ra sân lấy giỏ.
"Con nhóc chết tiệt kia, mày làm cái gì vậy.” Tô Hoa nhìn thấy con gái lập tức hô một tiếng.
Lưu Lan Trân nghe thấy giọng nói thì ngẩng đầu lên, lạnh như băng nhìn Tô Hoa: "Sau này không được phép gọi tôi là con nhóc chết tiệt, gọi tên tôi, từ hôm nay trở đi tôi tên là Từ Lan Trân.”
Nói xong lời này Từ Lan Trân kéo Từ Nhị Nữu rời đi.
Tô Hoa ở trong sân sửng sốt, sau đó chửi ầm lên: "Con nhóc chết tiệt kia mày cứng cánh rồi à, còn dám tự đổi tên mình, mày chính là một con nhóc đê tiện không biết xấu hổ.”
"Cô ơi, cô thật lợi hại!" Hai người đi xa rồi, ánh mắt Từ Nhị Nữu lóe lên nhìn cô út nhà mình.
Vừa rồi cô út nhà mình lại nhìn thẳng bà nội nói chuyện, còn dùng loại giọng này nói với bà nội, thật là lợi hại.
Từ Lan Trân cười cười, cô ta cũng không phải túi trút giận như nguyên chủ, nếu Tô Hoa dám khiến mình khó chịu, vậy cô ta cũng sẽ nháo cho Tô Hoa không chịu nổi.