Chương 31

Thôn nhà họ Vu cách vịnh nhà họ Từ một thôn, đi bộ nửa giờ là đến, Vu Tình dẫn theo Tuyết Hoa và Hà Diệp đi về phía thôn nhà họ Vu.

Vu Tình đánh giá quá cao năng lực vận động của mình, chờ đến khi tới thôn nhà họ Vu, cô mệt mỏi chỉ muốn ngồi trên mặt đất.

"Vu Tình, cô về nhà mẹ đẻ đấy à?”

Vu Tình vừa đi tới thôn, đã có người nhận ra cô, nhìn cô cười chế giễu hỏi.

Ai mà không biết Vu Tình là một đứa con bất hiếu, thôn nhà họ Vu bọn họ đều lấy Vu Tình làm liệt sách rồi, Vu Thiết Trụ thật đúng là khổ tám đời, sinh ra một người con gái như vậy.

Con gái người ta kết hôn rồi sẽ lấy đồ trong nhà để hiếu kính cha mẹ đẻ, nhưng Vu Tình thì không, cô lại muốn nghĩ cách tính kế cả nhà Vu Thiết Trụ.

Không lấy của nhà chồng, chỉ lấy của nhà mẹ đẻ.

Trực tiếp khiến cả nhà Vu Thiết Trụ trời lở đất loạn, hai cô con dâu nhà họ Vu ồn ào muốn ly hôn, nếu không phải đã có con, hai cô con dâu của nhà họ Vu đã sớm chạy mất dép rồi.

"Vu Tình, cô là một người phụ nữ đã lấy chồng, không thể cứ năm lần bảy lượt trở về nhà mẹ đẻ được, nhà hai em trai cô đều bị cô làm cho tán loạn rồi đó. Cho dù cô không suy nghĩ cho cha mẹ cô, cũng phải suy nghĩ cho các em trai của cô chứ, hơn nữa năm đó để cô ở nhà cũng bị chết đói, cha mẹ cô cũng vì muốn tốt cho cô thôi." Người có lòng tốt không nhịn nổi, nhìn Vu Tình khuyên nhủ.

"Chị dâu Lục, chị quan tâm đến cô ta làm gì, cẩn thận cô ta mắng chị đó." Một người phụ nữ khác ở một bên kéo cánh tay Lục Đại Thảo nói.

Vu Tình bây giờ rất lăn lộn, không ai quản được, lần này chị dâu Lục gặp phải tai ương rồi.

Khi tất cả mọi người nghĩ Vu Tình sẽ tức giận mắng người.

Vu Tình lại chậm rãi mở miệng nói: "Bác gái Lục, lần này cháu trở về thăm mẹ cháu, không có ý gì khác, hơn nữa cháu cũng biết sai rồi, về sau nhất định sẽ hiếu kính cha mẹ cháu thật tốt.”

Bác gái Lục vẻ mặt kỳ lạ, nhìn chằm chằm Vu Tình, muốn tìm ra sơ hở từ trên khuôn mặt cô, nhưng lại thấy vẻ mặt áy náy của Vu Tình.

Lúc này bác gái Lục mới tin: "Vu Tình, cô có thể nghĩ như vậy là tốt rồi, cha mẹ cô cũng không dễ dàng gì.”

Vu Tình gật gật đầu, chào tạm biệt mọi người rồi mới rời đi.

"Bà ngoại ơi, Tuyết Hoa đến thăm bà này." Từ Tuyết Hoa đến cửa lớn, nhảy nhót đi vào trong sân nhà họ Vu.

Mẹ Vu ở trong phòng nghe thấy giọng nói đầu tiên là vui vẻ, sau đó lại là vẻ mặt ủ rũ, con gái của bà ấy như này là trong nhà hết lương thực rồi đi.

Trương Hồng Mai đang giặt quần áo trong sân sắc mặt trong nháy mắt kéo xuống, không hòa nhã nhìn Vu Tình, trong lời nói đều là sự châm chọc: "Yo, chị cả trở về rồi đấy à. Lần này tới lại muốn lấy cái gì, mau nhìn xem trong nhà có thứ gì đáng giá, đều mang hết đi đi.”

"Hồng Mai, đang giặt quần áo đấy à." Vu Tình bỏ qua lời châm chọc của cô ta, cười nói.

Triệu Hồng bước ra sân, đầu tiên là trừng mắt nhìn con dâu cả một cái, sau đó cười đi về phía Vu Tình: "Con gái, con đã trở về rồi, có phải trong nhà không còn lương thực hay không. Nếu không còn cứ việc nói, mẹ cho con, lời của em dâu con đừng để ý, nó nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng lại như đậu hũ.”

Không phải vậy sao?

Bằng không mấy năm nay Triệu Hồng cũng không thể tiếp tế cho Vu Tình lâu như vậy được.

Trương Hồng Mai vừa tức vừa bất đắc dĩ, dùng sức chà xát quần áo trong tay.

"Mẹ, trong nhà còn lương thực, con đến đây để thăm mẹ, đây là vải con mua được ở trên trấn, lúc ấy con đi cũng là trùng hợp, tình cờ thấy ở hợp tác xã Cung - Tiêu trên thị trấn có một lô vải có khuyết điểm nhỏ. Còn thấy giá rẻ hơn một nửa, lại không cần phiếu, con liền mua nhiều một chút, mẹ và cha làm cho mình mỗi người một bộ quần áo đi.”

Vu Tình vừa dứt lời, mắt Triệu Hồng đã đỏ lên, đây là lần đầu tiên con gái của bà ấy mua đồ cho bà ấy.

"Mẹ, sao mẹ lại khóc?” Vu Tình sốt ruột hỏi.

Triệu Hồng cười cười, vội vàng lau nước mắt.

Trương Hồng Mai ở một bên đầu tiên là vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó hừ lạnh một tiếng: "Hừ, còn không phải là vui vẻ hay sao, nuôi con gái lớn như vậy xem như là biết hiếu kính trưởng bối rồi.”

Tuy nói Trương Hồng Mai là em dâu của Vu Tình, nhưng còn lớn hơn Vu Tình một tuổi.

Vu Kiến Quân và Vu Tình là long phượng thai, thời gian hai người được sinh ra cũng chỉ một trước một sau.

Vu Tình nghe xong lời này, trên mặt có chút e lệ, có điều không phải cô e lệ, mà cô e lệ thay cho nguyên chủ, cha mẹ của nguyên chủ thật đúng là không nợ nguyên chủ cái gì cả.

Nếu như nguyên chủ không đến nhà họ Từ, thật sự chỉ có thể chết đói, hơn nữa lúc trước nguyên chủ tự mình nguyện ý đi, về sau lại lấy chuyện này ra để nói, vừa nói liền nói mấy chục năm.

Cha mẹ nguyên chủ cũng thật khổ sở.

"Mẹ vui, con gái của mẹ trưởng thành rồi." Triệu Hồng lau nước mắt, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

"Hồng Mai, còn dư lại em đến chọn một bộ đi, cũng chọn một bộ cho em trai của chị nữa.” Vu Tình nhìn Trương Hồng Mai nói.

Trương Hồng Mai vừa nghe có mình, cũng không khách khí, trực tiếp lau nước trên tay lên quần áo, lập tức chạy tới.

Nhìn vải trên bàn, Trương Hồng Mai chọn màu xanh đậm và màu xanh quân đội.

"Chị cả, em sẽ không khách khí đâu, dù sao mấy năm nay chị cũng lấy không ít đồ của em và Kiến Quân rồi.”

Trương Hồng Mai nói xong, đáy mắt đều là ý cười, chị cả của cô ta hôm nay chắc chắn là bị trúng gió, cô ta cũng không thể khách khí, không chừng sẽ không có lần sau.

"Chị cả, lần này có phải chị có việc gì muốn cầu xin cha mẹ không?" Trương Hồng Mai vẫn có chút không tin, chị cả của cô ta thật sự đã thay đổi rồi sao?

Chẳng lẽ do anh rể chết, khiến chị ấy trưởng thành, nếu sớm biết như vậy, anh rể của cô ta còn không chết sớm một chút.

Từ Thừa Diên đã chết: ...

"Không sao, chỉ là Thừa Diên vừa mất, trong lòng chị đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, là chị có lỗi với cha mẹ." Vu Tình nói xong ánh mắt đỏ lên vài phần, cô thật sự rất thương cha mẹ của nguyên chủ.

Trương Hồng Mai làm bộ dáng suy đoán, thật đúng là anh rể chết khiến cho chị cả trưởng thành.

Nhìn vải trong tay, Trương Hồng Mai hợp lại cho con trai dùng, cô ta và người đàn ông đều đã lớn tuổi rồi, ăn mặc đẹp làm gì chứ.

Còn không bằng giữ lại làm quần áo cho đứa nhỏ.

"Học Dương, Văn Lệ, lại đây, chị mang kẹo sữa cho các em này." Từ Tuyết Hoa nhìn thấy hai người vẫy vẫy tay.

Vừa nghe thấy kẹo sữa, ánh mắt hai đứa nhỏ đều sáng lên, nhanh chóng chạy về phía Tuyết Hoa.

Vu Học Dương nhìn Tuyết Hoa tò mò hỏi: "Chị họ, kẹo sữa ở đâu?”

Văn Lệ cũng là vẻ mặt tò mò, có điều lại biết xấu hổ nên không hỏi ra miệng.

Tuyết Hoa có chút đắc ý nhìn hai đứa một cái, sau đó lấy ra một nắm kẹo sữa từ trong túi.

Vu Học Dương thấy thế hai mắt trợn tròn lên, nhìn thoáng qua Tuyết Hoa, cậu ta nhanh chóng chộp về phía tay Tuyết Hoa, trong nháy mắt kẹo sữa đã bị cậu ta nắm đi hơn một nửa.

"Vu Học Dương, em trả kẹo sữa lại cho chị." Tuyết Hoa đem chỗ còn lại cho Văn Lệ, sau đó thở phì phò đuổi theo Vu Học Dương.

Văn Lệ nhận lấy kẹo sữa vẻ mặt vui mừng, nhìn Hà Diệp hỏi: "Hà Diệp, cháu có không? ”

Nhà bác cả của cô bé chỉ đối xử tốt với chị Tuyết Hoa, Hà Diệp rất đáng thương.

"Cháu có." Hà Diệp nói xong kéo túi của mình ra, lộ ra vài viên kẹo sữa.

Văn Lệ kinh ngạc, bác cả của cô bé thế mà cũng cho Hà Diệp ăn kẹo sữa, cô bé vốn nghĩ Hà Diệp sẽ không có, cô bé sẽ cho Hà Diệp mấy cái, lần này thì tốt rồi, những thứ này đều có thể giữ lại ăn một mình.

"Chị họ, chị tha cho em đi, em trả lại kẹo sữa cho chị." Vu Học Dương bị Tuyết Hoa đuổi theo chạy vài vòng, nhìn người đuổi theo không rời phía sau, cậu ta thở hổn hển nói.

Tuyết Hoa thấy thế dừng bước, ôm eo hít một hơi, nhìn Vu Học Dương tức giận nói: "Vu Học Dương, lần sau chị có thứ gì tốt sẽ không cho em nữa.”