Chương 27

Trương Quế Hoa sắc mặt trắng bệch nhìn người đàn ông nhà mình.

Vu Tình chưa từng gặp người nào không biết xấu hổ như cô ta, cô nhìn thoáng qua Trương Quế Hoa lạnh lùng nói: "Trương Quế Hoa, có phải hiện tại tôi đối xử quá tốt với cô hay không, cô đã quên cuộc sống trước kia của cô rồi à?”

Trương Quế Hoa nghe xong lời này, sợ tới mức lập tức trốn phía sau lưng Từ Hiếu Nhân, thò đầu ra run rẩy nói: "Mẹ, con sai rồi, con thật sự không dám nữa.”

Cô ta xong đời rồi, lần này cô ta thật sự xong đời rồi, cô ta không nên tham lam.

Trương Quế Hoa đưa tay kéo kéo tay áo người đàn ông nhà mình, hy vọng anh ta có thể giúp mình nói mấy câu.

Từ Hiếu Nhân lại trực tiếp hất tay áo ra, sau đó đi về phía Vu Tình.

Trương Quế Hoa thấy thế lập tức sợ hãi khóc lên.

Vu Tình nhìn cô ta quả thực không còn gì để nói, vẻ mặt ghét bỏ nhìn Từ Hiếu Nhân bên cạnh: "Hiếu Nhân, lúc trước con muốn cưới Trương Quế Hoa, mẹ cũng không có ý kiến gì. Hiện giờ con đã cưới cô ta thì quản tốt cô ta cho mẹ, bằng không người một nhà các con chia ra ngoài ở đi, đừng để mẹ nhìn thấy đã cảm thấy phiền.”

Từ Hiếu Nhân vừa nghe lời này, sắc mặt lo lắng, đáng thương nhìn Vu Tình: "Mẹ, con sẽ quản vợ con thật tốt, mẹ đừng cho con ra ở riêng.”

Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa nhỏ mười mấy tuổi, cái gì cũng chưa hiểu, hiện tại nghe chia nhà giống như là không có chủ ý, rất sợ hãi.

Cô ngược lại muốn trừng phạt Trương Quế Hoa thật nghiêm khắc, nhưng người phụ nữ này đang mang thai, cô sợ Trương Quế Hoa làm việc mệt mỏi khiến đứa nhỏ trong bụng xảy ra sơ suất, đó chính là một mạng người, phạt cô ta không được ăn cơm, đứa nhỏ trong bụng kia cũng sẽ đói.

“Trương Quế Hoa, sau này cô còn dám làm những chuyện xấu xa nữa thì cô cút khỏi nhà họ Từ cho tôi.” Vu Tình tức giận nói.

Trương Quế Hoa há to miệng, còn chưa kịp nói gì.

Vu Tình đã trực tiếp ngăn cô ta lại: "Bớt lấy đứa nhỏ trong bụng cô ra để nói chuyện đi, nhà họ Từ chúng tôi không phải không có cháu trai cháu gái, tôi cũng không thiếu một đứa kia, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, còn lần nữa thì cô và Hiếu Nhân trực tiếp ly hôn đi.”

Vừa nhắc tới ly hôn, thân thể Trương Quế Hoa lung lay sắp đổ, cô ta không thể ly hôn, cô ta ly hôn rồi mẹ cô ta còn không mắng chết cô ta sao.

"Mẹ, con nghe lời mẹ.” Từ Hiếu Nhân tỏ thái độ nghe theo, hiện tại anh ta cũng hối hận, nếu lúc trước biết Trương Quế Hoa là người phụ nữ như vậy, thà anh ta trực tiếp đi ngồi tù còn hơn.

Huống chi, sau khi cưới Trương Quế Hoa về anh ta mới biết người phụ nữ này đã lừa mình, nghĩ đến đây trong lòng Từ Hiếu Nhân đều là hận.

Hận bản thân mình sao lại ngốc như vậy, bị người khác đùa giỡn xoay vòng.

Sắc mặt Trương Quế Hoa lại trắng bệch thêm vài phần: "Mẹ, con chắc chắn sẽ không dám nữa.”

Vu Tình nghe xong lời này cũng không để ý tới cô ta, xoay người trở về phòng.

Bây giờ đầu óc cô đang mơ hồ, cô phải nhớ lại cuốn tiểu thuyết lúc trước mới được.

Vu Tình vào trong phòng liền nằm xuống giường.

Cuối cùng cô cũng biết vì sao lại quen thuộc với nơi này như vậy, đây không phải là cuốn tiểu thuyết mà cô đã đọc từ lâu rồi sao?

Lúc ấy cô còn từng chửi người phụ nữ cực phẩm này tên cũng giống mình, không nghĩ tới có một ngày cô lại xuyên qua thành người phụ nữ này.

Trong sách nữ chính Lưu Lan Trân là một cô gái có cảnh đời đáng thương, vừa sống lại đã trực tiếp biến thành cháu gái Từ Hà Diệp của nhà họ Từ, việc đầu tiên sau khi cô ta tỉnh lại chính là đổi tên, sau đó tiếp nhận trí nhớ của Từ Hà Diệp.

Biết được bà nội của Từ Hà Diệp là một người mẹ chồng, một người bà nội độc ác, lòng thánh mẫu của nữ chính tràn ngập, trực tiếp khiến cả nhà Vu Tình ở trong sách tan rã, nữ chính là một người sống lại, tất nhiên là biết Trương Kế Đông trong thôn.

Tương lai sẽ làm ăn phát đạt, sau đó trở nên giàu có, để ôm lấy đùi ông chủ, nữ chính lại tìm cách cướp công lao của Từ Tuyết Hoa đã cứu giúp Trương Kế Đông, lại châm ngòi Trương Kế Đông sinh ra chán ghét Từ Tuyết Hoa.

Khiến cho CP nguyên bản bị cô ta chia rẽ, ngược lại cô ta và Trương Kế Đông tu thành chính quả, đương nhiên lúc tu thành chính quả, CP Từ Tuyết Hoa nguyên bản tất nhiên trở thành đá dừng chân, kết cục bi thảm.

Mà Từ Hiếu Nghĩa và Lý Mai là cha mẹ danh nghĩa của cơ thể Lưu Lan Trân, nhưng hai người này không đành lòng nhìn mẹ nhà mình lưu lạc ở đầu đường xó chợ, giúp đỡ Vu Tình một phen, lại bị Lưu Lan Trân vứt bỏ.

Dù sao một nhà họ Từ chính là Lưu Lan Trân ôm lấy đùi nam chính làm bàn đạp, đợi đến khi nữ chính và nam chính ở cùng một chỗ, cả nhà họ Từ tan cửa nát nhà.

Có điều nhìn bộ dáng của Hà Diệp, nữ chính đã không xuyên tới rồi.

Vu Tình vẫn có chút sợ hãi, để mình không bị nữ chính pháo hôi hại chết, đứa nhỏ Hà Diệp này cô nhất định phải thời thời khắc khắc mang theo bên mình.

Biết được mình xuyên sách, Vu Tình cũng biết được bối cảnh mình đang ở, đây là một không gian song song, có điều cũng không khác gì đời sống thực tế của những năm tám mươi.

Bây giờ là đầu những năm 80, hơn một năm nữa, chính sách của thế giới này cũng thay đổi theo, sau đó mọi người có thể lập hộ gia đình cá nhân, nhà nước cũng sẽ cho nông dân thực hiện phân chia ruộng đất.

"Mẹ, ăn cơm thôi ạ.” Lý Mai gõ cửa, hô một tiếng.

Vu Tình đáp lại một tiếng xỏ giày xong liền ra khỏi phòng.

Đi tới trước bàn ăn, bữa sáng Lý Mai đã làm xong, một nồi cháo, rau cải đắng trộn lạnh, còn có bánh bao Vu Tình mua.

Bánh bao cô mua vốn là mỗi người một cái, đã cho ba cái, hiện giờ chỉ còn lại bốn cái.

"Tuyết Hoa, con với anh ba của con ăn một cái, Hiếu Nhân và Hiếu Nghĩa ăn một cái, Lý Mai và Hạo Viễn ăn một cái, còn dư lại một cái bánh bao thịt và hai cái bánh bao chay giữ lại buổi trưa ăn.”

Bánh bao bây giờ rất to, một cái bánh bao to như nắm tay của người đàn ông trưởng thành, mỗi người nửa cái cũng có thể ăn được không ít.

Hai cái bánh bao chay chính là lúc Vu Tình ở trên trấn chưa ăn xong.

Bữa sáng Trương Quế Hoa không có bánh bao ăn, chỉ ăn cháo gạo và rau cải đắng.

Ăn xong, Trương Quế Hoa thu dọn bát đũa, những người còn lại đi làm việc.

Vu Tình mang theo Hạo Viễn còn có Tuyết Hoa và Hà Diệp, mỗi người đeo một cái sọt đi lên núi.

Mục tiêu đầu tiên của cô bây giờ chính là nâng cao bữa ăn lên, mỗi ngày đều ăn cháo và rau cải đắng, trong miệng cô đã không còn vị gì nữa rồi.

Mục tiêu thứ hai chính là mua một chiếc xe đạp, xe bò quá dập mông, lúc đó đạt được mục tiêu, cô sẽ đề phòng nữ chính đến.

"Mẹ, rau trong vườn nhà chúng ta không phải mọc rồi sao, sao còn muốn đào rau dại?” Từ Tuyết Hoa tò mò hỏi.

Món rau dại này ăn vài lần đã chán, hiện tại cô bé không thích ăn nữa rồi.

Hà Diệp nhìn cô út nhà mình cười nói: "Nhất định là bà nội sợ đói bụng, muốn phơi rau dại để ăn dần.”

Vu Tình nghe xong lời của hai đứa nhỏ cười cười: "Ha ha ha ha, Hà Diệp thật thông minh, bà nội đúng là muốn phơi rau dại ra để ăn dần, đương nhiên những loại rau dại này ăn không hết cũng có thể cho gà mái trong nhà chúng ta ăn. Gà mái đẻ trứng, chúng ta có thể mang trứng đến thị trấn để đổi lấy tiền.”

Từ Tuyết Hoa nghe xong không phục cháu gái Hà Diệp của mình lại thông minh như vậy, suy nghĩ một chút nói: "Mẹ, chúng ta cũng có thể lên núi nhặt củi.”

"Ừ, đúng vậy.” Vu Tình sờ sờ đầu Tuyết Hoa nói.

Cô nhóc vừa nghe thấy thế thì cười cong khóe miệng lên.

Lên núi, vừa đi được vài bước, âm thanh máy móc theo đó vang lên【Phát hiện cây mã đề dược liệu hoang dã, một lạng sáu điểm tích lũy】

Vu Tình nghe thấy thanh âm ánh mắt nhất thời sáng lên, nhanh chóng chạy về phía trước, cây rau dại đắt nhất cô từng đào cũng chỉ một hai ba điểm tích lũy, cây mã đề này lại là một lạng sáu điểm tích lũy, cái này sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

"Tuyết Hoa, con dẫn theo Hà Diệp, hai đứa đào rau dại ở quanh đây, không có rau dại thì nhặt ít củi, không được chạy lung tung, mẹ đi đến phía trước xem một chút rồi trở về.”

Từ Tuyết Hoa đáp một tiếng, đã không thấy bóng dáng mẹ cô bé đâu nữa rồi.

Vu Tình vui vẻ nhìn đống cây mã đề trước mắt, cô cười cong khóe miệng, sau đó ngồi xổm xuống, ra sức đào cây mã đề.