Trên thị trấn Tây Trần, Vu Tình ôm cháu gái vội vàng chạy đến cổng bệnh viện, sau khi đến nơi cô liền sốt ruột hô to: "Bác sĩ, mau cứu cháu gái của tôi, cháu gái tôi rơi xuống sông, lúc này vẫn chưa tỉnh lại.”
Vu Tình vừa nói như vậy, lập tức có bác sĩ chạy tới, những năm này người nông thôn căn bản không biết chữa trị cho người đuối nước như thế nào, mười người thì chín người đều mất mạng.
Lúc bác sĩ đi tới cũng cảm thấy đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ này tám phần là không còn nữa.
Ai biết được vừa thăm dò, hô hấp rất đều đặn: "Đứa nhỏ này hô hấp vẫn ổn định, các người đã sơ cứu rồi sao?” Sau đó, bác sĩ sờ lên người Hà Diệp nói: "Đứa nhỏ này phát sốt rồi.”
Vu Tình không ngừng gật đầu: "Đúng vậy, cháu gái tôi bị sốt, các người mau cứu con bé đi.”
Trong nguyên tác cũng vậy, Hà Diệp rơi xuống sông, tiếp theo là sốt cao, con dâu và con trai nguyên chủ cầu xin nguyên chủ cho Hà Diệp đi khám bệnh.
Ai biết người phụ nữ kia chẳng những không cho tiền, còn mắng con trai và con dâu một trận, sau đó nửa đêm Hà Diệp bị sốt cao, nữ chính liền trọng sinh đến, chiếm lấy thân thể của Hà Diệp.
Nữ chính không thể đến, dù sao cũng không thể chiếm đoạt thân thể của cháu gái cô, hôm nay cô nhất định sẽ chữa khỏi cho Hà Diệp, cô nhóc này chắc chắn sẽ không có việc gì.
"Cô đi nộp viện phí trước đi, cô bé này không có chuyện gì nghiêm trọng, tiêm một mũi là ổn rồi, lại truyền thêm chút nước nữa." Bác sĩ nói xong mang theo Hà Diệp vào trong phòng bệnh.
Nhìn Hà Diệp đi theo bác sĩ, Vu Tình lập tức đi tìm chỗ nộp viện phí, sau đó thanh toán.
Xong xuôi cô mới trở về phòng bệnh trên lầu, tìm một chỗ ngồi xuống, nghĩ đến đống chuyện này, Vu Tình phiền muộn xoa xoa huyệt thái dương.
"Ai là người nhà của Từ Hà Diệp.”
"Là tôi." Vu Tình nghe thấy thanh âm, lập tức đứng dậy từ trên ghế, ngay sau đó chạy đến trước mặt bác sĩ: "Bác sĩ, cháu gái tôi không sao chứ? Con bé sẽ không chết phải không.”
"Chết với không chết cái gì, cháu gái của cô vẫn khỏe!" Bác sĩ trừng to đôi mắt, sắc mặt nhìn Vu Tình có chút bất thiện.
Thời đại này tất cả mọi người đều thích con trai, chứ đừng nói đến người nông thôn lại càng cố chấp với tư tưởng trọng nam khinh nữ hơn, vừa rồi còn tưởng rằng em gái này không phải loại người như vậy.
Không nghĩ tới cũng ở trong top trọng nam khinh nữ, không biết còn tưởng rằng cô mong cháu gái mình chết đi, lời nói không may mắn này cũng treo ở bên miệng.
Vu Tình nghe xong lời này thì thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi vào trong phòng bệnh, nhìn cô bé nằm trên giường truyền từng chút từng chút nước đang ngủ thϊếp đi, cô mang một cái ghế ra ngồi xuống bên giường.
Hà Diệp trên giường bệnh truyền nước được một lúc thì chậm rãi tỉnh lại, nhìn thấy bà nội bên cạnh, cô bé sửng sốt, ngay sau đó liền muốn ngồi dậy: "Bà nội.”
Giọng nói ôn nhu của cô gái nhỏ vang lên, Vu Tình lập tức ngẩng đầu.
"Hà Diệp, cháu tỉnh rồi, đầu còn đau không, có khó chịu không?” Vu Tình quan tâm hỏi.
Hà Diệp lắc đầu: "Không khó chịu, đầu cũng không đau, đây là bệnh viện sao ạ?”
Vu Tình cẩn thận quan sát thần thái của cô bé này, thấy không có gì khác thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó sờ sờ đầu cô nhóc nói: "Ở bệnh viện, chờ cháu tiêm xong, chúng ta ở lại đây một đêm, sáng mai sẽ trở về.”
Hà Diệp nhu thuận gật gật đầu, có thể còn có chút khó chịu, cô bé nhắm mắt lại ngủ lần nữa.
Ông cụ Từ bên này ngựa không ngừng vó đi đến nhà con trai cả.
Lúc tới nơi, cả nhà Từ Thừa Dũng vừa ăn cơm tối xong.
"Cha, trễ thế này sao cha lại tới đây?" Từ Thừa Dũng nghe thấy thanh âm lập tức ra cửa, nhìn thấy cha anh ta đi xe đạp đến, trong lòng lẩm bẩm.
Ông cụ Từ nhìn thấy con trai thì sốt ruột nói: "Thừa Dũng, em dâu hai của con điên rồi, hiện giờ đang ôm con bé Hà Diệp cùng nhau chạy, hiện tại cũng không biết người đang ở đâu, trong khoảng thời gian này con ở trên trấn để ý một chút, nếu nhìn thấy em dâu hai của con thì mau dẫn về nhà.”
"Cha, Vu Tình bị điên á?" Vẻ mặt Từ Thừa Dũng kinh ngạc, sao đột nhiên lại bị điên, lúc đón năm mới không phải vẫn bình thường sao?
Hơn nữa người phụ nữ kia bị điên rồi á, ai điên chứ cô ta không thể phát điên được, nói không chừng người phụ nữ này lại đang giở trò vặt gì.
Ông cụ Từ chậm rãi gật đầu, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi.
Từ Thừa Dũng thấy thế vội vàng muốn kéo ông cụ Từ vào nhà nghỉ ngơi một lúc, ông cụ Từ khoát tay, trong nhà còn có đám nhóc đang chờ ông về.
"Thằng cả, chuyện này con để ý một chút, cha về trước đây.”
Ông cụ Từ đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh.
Từ Thừa Dũng nhìn thấy cha nhà mình đã rời đi, lông mày mới nhíu chặt trở về viện, thật sự điên rồi sao?
Vừa vào trong phòng, Cố Tuệ Nương đang ngồi dựa vào giường, tràn đầy tò mò nhìn thoáng qua Từ Thừa Dũng: "Thừa Dũng, cha đến làm gì vậy?”
Từ Thừa Dũng liếc mắt nhìn vợ mình, đi đến bên giường, cởi giày trèo lên: "Cha anh nói Vu Tình bị điên rồi.”
"Vu Tình, Vu Tình bị điên rồi sao?" Cố Tuệ Nương kinh ngạc hô to một tiếng, lập tức vui vẻ.
Điên thì điên đi, Vu Tình ở trong lòng Cố Tuệ Nương giống như một cái gai đâm vào trong ngực, lúc trước sau khi cô ta gả cho Từ Thừa Dũng, mới biết được Từ Thừa Dũng ở quê còn có một người vợ nuôi từ bé, còn cùng nhau lớn lên từ nhỏ.
Nhưng cô ta đã gả rồi, cũng không thể ly hôn được, hai người bèn chấp nhận sống qua ngày.
Nhưng Vu Tình giống như một con quỷ âm hồn bất tán, từ khi cô ta và Thừa Dũng kết hôn, mỗi ngày cô đều canh ở cửa lớn náo loạn muốn hai người bọn họ ly hôn.
Chọc cho hàng xóm xung quanh đều xem náo nhiệt nhà bọn họ.
Sau đó Vu Tình kết hôn, nhưng đối tượng kết hôn lại là em trai của người đàn ông, lần này Cố Tuệ Nương càng lúng túng, ngoại trừ trở về một lần vào năm mới, thời gian còn lại cô ta căn bản cũng không đến vịnh nhà họ Từ.
Vừa nghĩ đến người phụ nữ Vu Tình kia, trong lòng cô ta liền cảm thấy ghê tởm.
Hiện giờ nghe được tin Vu Tình bị điên rồi, trong lòng cô ta rất vui.
"Ừm, cha anh nói Vu Tình bế theo Hà Diệp chạy đi, hiện giờ cũng không biết đang ở đâu.” Từ Thừa Dũng nói xong thì thở dài, đầu tiên là em trai thứ hai qua đời, sau đó em dâu hai lại bị điên, toàn là chuyện gì đâu.
Hiếu Minh và Tuyết Hoa nhà em hai còn nhỏ, em dâu hai lại phát điên, nhà này phải làm sao đây.
Từ Thừa Dũng sầu muốn chết, mặc dù anh ta không thích Vu Tình, nhưng anh ta cũng không ghét cháu trai cháu gái.
"Cha anh tìm anh bảo hỗ trợ tìm Vu Tình à?” Cố Tuệ Nương kéo người đàn ông hỏi.
Từ Thừa Dũng gật đầu.
Sắc mặt Cố Tuệ Nương liền kéo xuống: "Mất thì mất thôi, hôm nay Vu Tình điên rồi, còn tìm về làm gì chứ, cũng không thể gây thêm phiền phức cho bọn Hiếu Nghĩa được.”
Nói như vậy, không phải còn Hà Diệp sao, Từ Thừa Dũng nghiêng người mặc kệ vợ.
Cố Tuệ Nương thấy anh ta xoay người không để ý tới mình, hừ lạnh một tiếng cũng xoay người đi.
Bên trong vịnh nhà họ Từ, bà cụ Từ tìm đội trưởng hỗ trợ, hiện giờ toàn bộ người trong thôn đều điều động bắt đầu tìm Vu Tình.
Trên thị trấn.
Vu Tình nằm bên cạnh Hà Diệp không dám ngủ say, vừa mới ngủ lại bừng tỉnh, sờ sờ cô bé bên cạnh, thân thể không nóng, lúc này cô mới nhắm mắt lại nhất định phải ngủ.
Lần thứ hai mở mắt ra đã là buổi sáng.
Vu Tình mạnh mẽ ngồi dậy, nhìn cháu gái bên cạnh, cô vội vàng đưa tay lên sờ, thấy nhiệt độ cơ thể cô nhóc này bình thường, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hà Diệp, có đói bụng không?”
"Đói ạ.” Hà Diệp mím môi nói.
Tối qua không ăn cơm, cũng không thể không đói bụng được.
Vu Tình mang giày xong xuống giường, Hà Diệp cũng xuống giường.
Tiếp theo làm xong thủ tục xuất viện, Vu Tình mới nắm tay Hà Diệp ra khỏi bệnh viện.
Buổi sáng ở trấn Tây Trần vẫn rất náo nhiệt, lui tới đều là người sốt ruột đi làm.
Vu Tình kéo Hà Diệp đi đến tiệm cơm quốc doanh trên trấn.
Đến cửa, Hà Diệp liền kéo chặt tay Vu Tình, bất an nói: "Bà nội, chúng ta trở về đi, đồ ăn trong tiệm cơm này rất quý, chúng ta không có tiền ăn đâu.”