Đến đường cái, Vu Tình đi lại trên đường.
Cô chưa từng trải qua những năm tám mươi, cũng không hiểu rõ chuyện này lắm, có điều cô nhớ là đầu những năm tám mươi ít nhiều đã có thể buôn bán, tại sao chính sách bên trấn Tây Trần lại vẫn còn chặt chẽ cẩn thận như vậy.
Đi một vòng trên đường lớn ngõ nhỏ, cô cũng không thấy ai buôn bán.
Vu Tình vừa đi vừa nhìn.
"Chị gái, cần trứng gà không?”
Vu Tình bị người ta hô một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông xách một cái giỏ, giỏ bị người đàn ông vén lên một góc, bên trong lộ ra từng quả trứng gà sáng bóng.
"Cậu cần thịt lợn không?" Vu Tình hỏi ngược lại một câu.
Người đàn ông không nghĩ tới chị gái này cũng bán đồ, sửng sốt, sau đó rất nhanh phục hồi lại tinh thần, đánh giá Vu Tình từ trên xuống dưới, hỏi: "Chị có thịt lợn sao?”
"Có." Vu Tình nói xong thì mở sọt ra, bên trong lộ ra một đống thịt ba chỉ béo ngậy.
Người đàn ông kia trợn cả mắt lên, không nghĩ tới đi ra ngoài một chuyến lại có thể gặp được thịt lợn, hơn nữa nhìn thịt này còn rất tươi.
Người đàn ông liếc trái nhìn phải, thấy xung quanh có người qua lại, kéo Vu Tình tìm một chỗ không có người.
"Chị gái, chị bán thịt này như thế nào?”
Vu Tình cười cười: "Tôi chỉ là một người phụ nữ lớn tuổi, nếu không phải là nhà mẹ đẻ nhờ bán thịt giúp, tôi cũng không dám đến, giá tiền tôi cũng không rõ lắm, người anh em, cậu cảm thấy thịt này của tôi bán được giá bao nhiêu?”
Người đàn ông cũng không lừa gạt, nói thẳng: "Thịt lợn trên thị trấn của chúng tôi là một đồng một cân, nhưng thịt lợn này hút hàng không dễ mua, chợ đen thì đắt hơn nhiều, một đồng tám, có đôi khi đắt hơn, hai đồng cũng có.”
Vu Tình nghe giá cả này lại giống với người em gái ở hợp tác xã Cung - Tiêu, sự đề phòng trong lòng nháy mắt đã không còn nữa, người ở thời đại này vẫn rất chân thật.
"Tôi không cần phiếu thịt." Mặc dù cái gì cũng có giá thị trường của nó, nhưng Vu Tình vẫn tin tiền, cô không cần phiếu thịt gì đó.
Tiền mới là thứ chân thực nhất.
Người đàn ông vừa nghe không nhịn được vui mừng, anh ta căn bản không có phiếu thịt: "Chị gái, thịt này có thể bán rẻ một chút được không.” Người đàn ông nói xong có chút ngượng ngùng.
Vu Tình suy nghĩ một chút rồi nói: "Không cần phiếu thịt, một đồng tám một cân.”
Lời này vừa nói ra người đàn ông vui vẻ ra mặt, vội vàng gật đầu đồng ý nói: "Được, một đồng tám một cân, tôi mua.”
"Cậu muốn mấy cân, một miếng này của tôi là một cân, nếu cậu không tin thì có thể cân thử, có điều cậu có cân không, tôi không mang theo cân.”
Người đàn ông gãi gãi đầu cười nói: "Tôi không cầm theo cân, có điều tôi tin chị, chị lấy cho tôi năm cân đi.”
Vu Tình thấy thế trực tiếp lấy năm miếng thịt lợn từ trong sọt ra đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông cầm lấy thịt lợn xách quả thật là năm cân, trực tiếp bỏ vào trong giỏ, sau đó đưa tiền cho Vu Tình.
Vu Tình nhận lấy tiền, vội vàng nhét vào trong túi.
Sợ thời gian không còn sớm, cô tạm biệt người đàn ông, sau đó đi về phía hợp tác xã Cung - Tiêu.
Lúc Vu Tình đến thì vừa vặn Tôn Hoài Anh cũng tan làm, nhìn thấy cô đến, trong tay Tôn Hoài Anh xách đồ Vu Tình vừa mới mua, cười vẫy vẫy tay với cô: "Chị dâu, về nhà em đi.”
Vu Tình đáp một tiếng nhận lấy đồ Tôn Hoài Anh cầm giúp mình, sau đó đi theo cô ta về nhà.
Nhà Tôn Hoài Anh cách hợp tác xã Cung - Tiêu không xa, ra ngoài đi dọc theo hợp tác xã Cung - Tiêu một trăm mét, sau đó rẽ một cái lại đi thêm một trăm mét nữa là đến nhà cô ta.
Đến cửa, Tôn Hoài Anh gõ gõ vào cửa lớn, không bao lâu sau một bà cụ đi ra mở cửa, nhìn thấy Vu Tình ở phía sau Tôn Hoài Anh thì hơi sửng sốt: "Tan làm rồi à, mau vào đi.”
Vào sân, lúc này Tôn Hoài Anh mới giới thiệu: "Đây là mẹ chồng của em.”
"Mẹ, đây là bạn của con, trong tay chị ấy có chút thịt lợn, con muốn mua một ít về để cải thiện bữa ăn.”
Bà cụ vừa nghe thấy vậy ánh mắt sáng lên, ánh mắt nhìn Vu Tình có thêm vài phần thân thiết: "Mau ngồi đi, bác đi rót chút nước cho cháu.”
"Bác gái, không cần phiền toái như vậy đâu ạ, cháu đợi một lát là đi rồi.” Vu Tình vội vàng ngăn bà cụ lại.
Tôn Hoài Anh liếc mắt nhìn mẹ chồng nhà mình nói: "Mẹ, mẹ bận gì thì đi trước đi, con nói chuyện với chị ấy một lát.”
Lúc này bà cụ mới xoay người tránh đi.
Vu Tình lúc này mới bỏ sọt trên người xuống, sau đó mở nắp ra, liền lộ ra đống thịt lợn tươi ngon.
Tôn Hoài Anh nhìn đống thịt lợn trừng mắt: "Chị dâu, thịt này thật không ít, không phải chỉ năm cân đâu nhỉ?”
Vu Tình gật gật đầu: "Em gái Hoài Anh, trong sọt này có tám cân thịt lợn, một miếng này là một cân, trong nhà em có cân không, chị ra ngoài gấp gáp, quên không cầm theo.”
Tôn Hoài Anh vừa nghe đến cân, xoay người trở về phòng, không bao lâu liền cầm một cái cân ra, cầm một miếng thịt lợn lên cân, quả thật là một cân.
"Chị dâu, em mua hết chỗ thịt này được không?" Vừa vặn khoảng thời gian này người đàn ông nhà cô ta đang trong thời kỳ thăng chức, nếu có số thịt này, vậy chuyện thăng chức chắc chắn là không chạy thoát được rồi.
"Có thể." Vu Tình còn đang ước vậy, như thế cô cũng đỡ phải bán trên đường nữa.
Toàn bộ tám cân thịt lợn đưa cho Tôn Hoài Anh, vẫn dựa theo một cân một đồng tám, không cần phiếu thịt.
"Chị dâu, lần sau có thứ gì tốt có thể tới đây tìm em.” Tôn Hoài Anh cười nói.
Thịt chính là thứ hiếm lạ, không chỉ có cô ta cần, đồng nghiệp và lãnh đạo của cô ta có người nào là không cần đâu, nếu cô ta có thể giới thiệu người phụ nữ này cho những đồng nghiệp kia, đến lúc đó cũng không sợ không có được nhân tình.
Hơn nữa người đàn ông nhà cô ta cũng có công việc chính thức, cuộc sống nhà các cô không tệ, cũng không thiếu tiền, chị dâu này đến mấy lần nữa, các cô cũng có thể cải thiện bữa ăn nhiều hơn một chút.
Cầm tiền xong Vu Tình cũng không ở lại trấn lâu, mười ba cân thịt lợn bán được hai mươi ba đồng bốn hào, hơn nữa buổi sáng mua đồ còn lại mười đồng chín hào bốn, hiện tại cô có tổng cộng là ba mươi bốn đồng ba hào bốn.
Vu Tình sợ mang theo tiền trên người không an toàn, cô thu toàn bộ vào không gian trong Thương Thành.
Sờ sờ bụng mình đói ùng ục, Vu Tình dùng tám điểm tích lũy còn lại, mua hai cái bánh bao chay và một cái bánh bao thịt.
Ba cái bánh bao lớn xuống bụng, Vu Tình ăn no căng.
Vừa định trở về, lại phát hiện ra mình đã quên mua muối và nước tương, cô chỉ có thể xoay người đi đến hợp tác xã Cung - Tiêu.
Vừa mới vào hợp tác xã Cung - Tiêu, Tôn Hoài Anh đã nhìn thấy Vu Tình, lập tức nhiệt tình chào hỏi cô: "Chị dâu, chị dâu. ”
Vu Tình nghe thấy giọng nói vội vàng đi tới.
Lúc này Tôn Hoài Anh mới hỏi: "Chị dâu, em còn chưa biết chị tên gì, là người ở đâu?”
"Chị tên là Vu Tình, nhà chồng ở vịnh nhà họ Từ.”
Tôn Hoài Anh gật gật đầu, cười nói: "Chị dâu, chị còn muốn mua gì nữa à?" Nói xong cô ta nhìn trái nhìn phải, sau đó kéo Vu Tình dựa vào quầy, nhỏ giọng nói: "Chị dâu, chị cần vải không, hợp tác xã Cung - Tiêu của bọn em mới nhập một lô vải, có chút khuyết điểm nhỏ, lãnh đạo bảo bọn em bán ra với giá thấp. Nếu như chị cần, lát nữa em dẫn chị ra phía sau xem, chị lấy nhiều hơn một chút, những tấm vải kia em đã nhìn rồi, rất tốt, khuyết điểm nhỏ kia không nhìn kỹ sẽ không thấy.”
Quan trọng là không cần phiếu vải, giá còn rẻ hơn nhiều.
Vu Tình chần chờ một lúc, nghĩ đến quần áo mấy đứa nhỏ trong nhà mặc đều là vải vá, quần áo của thằng ba Từ Hiếu Minh càng ngắn hơn nửa đoạn, cô trực tiếp gật đầu nói: "Em gái Hoài Anh, cảm ơn em, chị muốn mua một ít mang về.”
Tôn Hoài Anh thấy cô muốn mua, duỗi đầu nhìn xung quanh một vòng, sau đó chạy về phía một người phụ nữ: “Chị gái, chị trông coi giúp em một lát nha, em dẫn chị dâu em đi ra phía sau xem vải vóc, con nhà chị dâu em cũng nhiều, cuộc sống không dễ dàng gì, muốn mua chút vải về.”
Nghe nói là chị dâu của Hoài Anh, lập tức cười đồng ý: "Em đi đi, chị trông là được rồi.”
Tôn Hoài Anh thấy thế mừng rỡ, lập tức vẫy vẫy tay với Vu Tình.
Vu Tình xách đồ đi theo Tôn Hoài Anh đến kho hàng phía sau liền nhìn thấy trên mặt đất đặt một đống vải vóc.
Đều là mới tinh, chỉ là phần góc chắc là bị dính nước, có chút phai màu, có điều cũng không ảnh hưởng gì.
Cùng lắm thì lúc làm quần áo cắt đi là được.