Hai ông bà Hồ cũng chỉ có một đứa con này, bây giờ con trai lại phát điên, cha mẹ Hồ cũng bạc trắng tóc chỉ sau một đêm.
"Con cũng không có ước muốn gì nhiều, chỉ mong bọn trẻ trong nhà được làm điều chúng thích, con không muốn ép buộc bọn nó, chỉ cần mấy đứa thích nó thì con sẽ ủng hộ",
Đôi khi tạo áp lực quá lớn cho bọn trẻ em thì sẽ gây phản tác dụng.
Triệu Hồng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Cá chép sau khi chiên chín, đun sôi nước sốt chua ngọt theo tỷ lệ đường và giấm 2:1, sau đó đổ một ít tinh bột vào làm đặc, thêm chút muối rồi rưới nước sốt đường lên cá là xong.
Hai món chính đã chuẩn bị xong, cơm cũng đã được nấu chín, đủ thức ăn cho cả nhà nên Vu Tình lại chiên thêm một đĩa bún bắp cải cho bữa trưa.
Người trong sân đã sốt ruột chờ đợi từ lâu, khi món ăn cuối cùng của Vu Tình nấu xong, Triệu Hồng nhấc đũa lên trước, mọi người vội vàng cầm đũa lên.
"Sao Hiếu Nhân vẫn chưa về nữa?" Vu Tình có chút khó hiểu, nhưng cô cũng hiểu cảm giác của hai người khi cách xa nhau lâu như vậy.
Nhắc tào tháo là tào tháo tới, vừa nói xong đã thấy bóng dáng Từ Hiếu Nhân xuất hiện ở cổng.
Khi nhìn thấy Triệu Hồng và Trần Tú Hoa mỉm cười chào hỏi trước rồi vội vàng đi rửa tay: “Mẹ, cơm trưa thơm quá trời, con chưa đi tới cửa đã ngửi thấy mùi rồi.” Hiếu Nhân nói xong thì gấp gáp cầm đũa lên, sợ gắp chậm là không đủ ăn.
Trong sân nhà họ Từ, mọi người ăn từng ngụm đồ ăn ngọt ngào, trên mặt đều tràn đầy hạnh phúc.
Bên nhà đội trưởng, ngay khi Từ Hiếu Nhân rời đi, Tôn Hồng mỉm cười nhìn chồng mình nói: “Lần này chúng ta nhìn đúng người rồi, thằng bé Hiếu Nhân này ra ngoài lâu như vậy mà vẫn một lòng nhớ thương Tú Lan nhà chúng ta đấy.”
“Bộ quần áo này nhìn còn đẹp hơn với mấy bộ trong cửa hàng Lan Trân nữa, mẹ thấy chất lượng khá tốt, chắc là rất mắc đúng không?” Tôn Hồng nhìn con gái hỏi.
Khuôn mặt Từ Tú Lan hơi đỏ, gật đầu nói: “Cái áo này là hai mươi tệ một cái, quần thì hai mươi lăm tệ.”
“Cái gì, đắt thế á?” Từ Kiến Quốc sửng sốt, đũa giơ tới miệng rồi dừng lại không nhúc nhích nữa, trước đó ông còn nghĩ cái áo mười lăm tệ trong của hàng Lan Trân đã rất đắt rồi.
Không nghĩ tới cái mà Hiếu Nhân đưa cho con gái mình còn đắt hơn nhiều.
Ông cau mày lại nói: “Tú Lan, ngày mai con nói với Hiếu Nhân một tiếng, tiền cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, sau này đừng mua mấy thứ đắt tiền như vậy.”
Từ Tú Lan gật đầu, cô cũng không ngờ bộ quần áo này lại đắt như vậy, đắt hơn đồ ở Lan Trận tận mười mấy tệ
Nhưng nghĩ đến lời Hiếu Nhân nói, trên mặt cô nở nụ cười: “Con biết rồi, ba mẹ.”
Đến buổi chiều Triệu Hồng chuẩn bị về nhà, trước khi bà đi Vu Tình lấy ra một trăm tệ đưa cho bà.
“Mẹ, mấy năm nay con không hiểu chuyện, vẫn luôn để mẹ buồn lòng, bây giờ con đã suy nghĩ rõ rồi, kiếm được tiền nên muốn hiếu thuận với mẹ, tiền này mẹ cầm về mua ít đồ ăn ngon mà ăn, đừng có tiếc tiền.”
“Mẹ làm gì cần nhiều tiền thế, mau đem cất đi.” Triệu Hồng ngạc nhiên nói, tuy con gái bà kiếm được nhiều tiền nhưng trong nhà vẫn còn mấy đứa nhỏ cần nuôi, bà làm sao mà lấy tiền của con gái được.
Vu Tình trực tiếp nhét tiền vào trong quần áo của Triệu Hồng, đẩy bà ra khỏi nhà: “Mẹ nhanh về cùng với em gái đi, mấy ngày nữa chắc con lại phải ra ngoài, đến lúc đó mẹ giúp con sau”
Triệu Hồng sờ sờ tiền trên ngực, trong lòng cảm động, hai mắt đỏ hoe: "Được, vậy mẹ về trước."
Sau khi Triệu Hồng và Trần Tú Hoa rời đi, Vu Tình gọi Tuyết Hoa lại: "Tuyết Hoa, con đi với mẹ vào thị trấn một chuyến. "
"Làm gì vậy ạ?" Tuyết Hoa tò mò hỏi.
Vu Tình thần bí nói: “Con đi tới rồi biết.”
“Mẹ, đừng nói mẹ tính mua máy giặt nhá?” Tuyết Hoa cảm thấy nhất định là như vậy, mỗi lần mẹ cô giặt quần áo đều tỏ vẻ rất miễn cưỡng, chị dâu muốn giúp mẹ cũng không chịu.
Mỗi lần giặt quần áo xong tay cũng đỏ bừng lên.
Đôi mắt Vu Tình sáng lên, đúng rồi, nếu có máy giặt thì quá tốt, giặt ga trải giường sẽ không mệt mỏi nữa.
“Mẹ, có đúng không? Nhưng mua máy giặt cần có phiếu, mẹ có không?” Tuyết Hoa tò mò hỏi.
Vu Tình lắc đầu, không có phiếu nhưng cô có tiền mà, mấy cài phiếu gì đó chỉ cần có tiền là có ngay.
“Chuyện này con không cần lo lắng, chúng ta vào thị trấn là sẽ giải quyết được thôi.” Vu Tình nói xong thì dẫn Tuyết Hoa đến cửa thôn ngồi xe bò.
Đã nửa tháng không thấy Vu Tình, người trong thôn rất tò mò không biết Vu Tình đã đi đâu.
Bây giờ nhìn thấy Vu Tình thì mọi người không khỏi hỏi: “Vu Tình, mấy hôm nay cô đi đâu vậy? Nghe mẹ cô nói cô đi buôn bán hả? Bán cái gì? Kiếm được nhiều tiền không?”
Vu Tình không muốn trả lời, nhưng mấy người này cứ tôi một câu anh một câu làm cô rất khó chịu, ở nông thôn vốn có rất nhiều thị phi, một chút chuyện nhỏ cũng có thể ép người ta đến chỗ chết.
Mặc dù cô không thèm để ý mấy thứ mà người khác nói, nhưng nếu không cần huỷ hoại danh tiếng của mình thì cô cũng không muốn huỷ.
Cô mỉm cười nhìn người xung quanh: “Tôi vào trong thành phố buôn bán chút quần áo, cũng kiếm được ít tiền thôi.”
“Bán quần áo à, vậy cô với Lan Trân là người cùng nghề rồi. Nhóc Kế Đông này, nhóc với Lan Tử có cùng đi buôn bán không?” Nói đến cửa hàng quần áo, có người quay qua Trương Kế Đông hỏi.
Trương Kế Đông đột nhiên căng thẳng, nhìn Tuyết Hoa đang đứng cạnh Vu Tình, trong lòng hắn lại cảm thấy tự ti, nhanh chóng lắc đầu nói: “Cháu không làm buôn bán.”
“Không có à? Mà cũng đúng, nhà nhóc cũng toàn là người đọc sách, sao mà đi làm buôn bán được, tự buôn bán tuy cũng kiếm được tiền nhưng cũng không bằng doanh nghiệp nhà nước được. Buôn bán rồi cũng có ngày không tốt, nếu không đổ tiền vào thì lại phải đóng cửa. Doanh nghiệp nhà nước thì tốt hơn, có hạn hán hay lũ lụt thì vẫn có thể đảm bảo được tiền bạc, làm nhiều làm ít cũng đều nhận được tiền.”
Trương Kế Đông càng xấu hổ hơn, Tuyết Hoa bây giờ đang đi học để đi thi đại học, hắn chỉ biết trồng trọt thì so sánh với người ta kiểu gì được.
Vu Tình cũng có chút xấu hổ, các doanh nghiệp nhà nước mấy năm tới sẽ lần lượt đóng cửa, công việc buôn bán này đúng là rất tốt.
Nhưng mà những người này nghĩ gì cũng không liên quan gì đến cô.
Khi đến thị trấn, Vu Tình xuống xe dẫn theo Tuyết Hoa vào một con hẻm nhỏ.
Sau khi đến nơi, Vu Tình gõ cửa nhà Ninh: “Khai Dương có nhà không?”
Ninh Khai Dương nghe thấy tiếng động thì vội vàng chạy ra ngoài, khi mở cửa nhìn thấy Vu Tình thì vẻ mặt hưng phấn: “Chị, nhìn thấy chị đúng là khó khăn quá mà. Tìm chị làm ăn cũng không dễ dàng chút nào, Hôm nay chị tới có việc gì không?”
“Biết Khai Dương cậu lợi hại rồi, hôm nay tìm cậu muốn mua mấy tấm phiếu.”
“Phiếu gì?” Ninh Khai Dương được cô khen ngợi có chút hưng phấn, cười hỏi.
“Cậu có phiếu TV với phiếu máy giặt không?” Vu Tình hỏi.
Ninh Khai Dương mở to mắt: “Chị đúng là giỏi nha, còn định mua cả TV với máy giặt, lợi hại. Hai loại phiếu này em có, còn có phiếu tủ lạnh nữa, chị cần không? ”
Vốn Vu Tình không có nghĩ đến mua tủ lạnh, bây giờ nhắc đến thì cảm thấy có chút động lòng, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Bọn tôi mua tư lạnh cũng được à?”
“Được chứ, sao lại không được, trùng hợp trong thị trấn Cung Tiêu Xã của chúng ta mới nhập một lô tủ lạnh, chỉ là đắt quá nên không có nhiều người mua.” Ninh Khai Dương nói.