Đây không phải là thêm loạn sao, một mình vợ thằng hai làm rất tốt, thêm một người không biết cái gì chẳng phải là sẽ thêm loạn?
Bà cụ Từ có chút không vui.
"Chị dâu hai, em có thể giúp chị khiêng đồ, bán quần áo, chị chỉ cần chia cho em một phần tiền lương là được." Tôn Tố Phân vẻ mặt lấy lòng nói.
Trong lòng Vu Tình cũng đang cân nhắc chuyện này, để Tôn Tố Phân đi mua hàng cùng cô là không thể nào. Dù sao lòng người khó đoán, cô dẫn người đi, lỡ như bị cướp mối làm ăn thì phải làm sao.
Con người đối diện với lợi ích trước mắt sẽ không quan tâm đến cái gì nữa, có điều em dâu ba của cô cũng không tệ, có thể giúp đỡ một chút, nhưng vấn đề nguyên tắc cô vẫn sẽ không làm.
"Em dâu ba, hiện tại chị không cần giúp đỡ, có điều em có thể chờ vài ngày nữa, đến lúc đó có nhu cầu chắc chắn em sẽ là người đầu tiên chị gọi đi.”
Tôn Tố Phân nghe xong lời này có chút mất mát.
Bà cụ Từ kéo cánh tay cô ta, cười nhìn Vu Tình: "Không sao, việc này không vội, con cứ chậm rãi cân nhắc, sắc trời không còn sớm nữa, mẹ và vợ thằng ba trở về trước đây.”
Vu Tình gật đầu, lúc này mới tiễn hai người ra ngoài.
Sau khi trở về Vu Tình liền trở về phòng, đến phòng cô trực tiếp nhào lên giường, một mùi hương nhàn nhạt truyền đến khiến cô rất thoải mái.
Quả nhiên ở đâu cũng không tốt bằng ở nhà, nằm trên giường Vu Tình liền ngủ thϊếp đi.
Sáng sớm, trời nắng.
"Mẹ, mẹ ơi, bà ngoại của con đến rồi." Trong sân truyền đến giọng nói của Tuyết Hoa.
Vu Tình lập tức bừng tỉnh, dụi dụi mắt đáp lại một tiếng: "Mẹ lập tức ra ngoài đây.”
Nói xong cô vội vàng mặc quần áo ra khỏi phòng.
"Mẹ, Tú Hoa, hai người ăn sáng chưa ạ? Vào nhà ăn chút đi." Vu Tình buộc tóc lại rồi chạy đi rửa mặt.
Triệu Hồng lắc đầu: "Mẹ ăn sáng rồi, con vừa mới dậy à.”
"Con vừa mới dậy, tối qua ngồi xe trở về có chút mệt nên ngủ hơi lâu một chút." Vu Tình thấy được sự ghét bỏ trong mắt mẹ cô, vội vàng tìm một lý do để giải thích.
Triệu Hồng cũng không có ý tức giận, chỉ là cảm thấy Vu Tình như vậy có chút lười biếng, nhà ai làm mẹ chồng ngủ đến bây giờ mới dậy chứ.
"Chị cả, lần này chị ra ngoài buôn bán có thuận lợi không?”
Trần Tú Hoa đứng ở trong sân tràn đầy tò mò, lúc trước chị cả bảo chồng cô ta đi cùng, chồng cô ta lại không dám đi, bây giờ chị cả đã trở lại, cô ta muốn biết việc buôn bán này có kiếm được tiền hay không.
Ngay cả Triệu Hồng cũng là vẻ mặt tò mò, mấy ngày nay con gái đi xa, trong lòng bà ấy lo lắng muốn chết, chỉ sợ con gái bị người ta lừa gạt.
"Con gái, lần này con trở về có đi nữa không?”
Vu Tình rửa mặt nói: "Đi ạ, chắc chắn còn phải đi, mẹ à, lần này con đi ngoại tỉnh một chuyến mới phát hiện ra người ta đã phát triển hơn ở chỗ mình rất nhiều rồi. Hơn nữa con đường kiếm tiền cũng nhiều, chỗ người ta khắp nơi đều là hộ cá thể, tự mình bày sạp, không giống như chúng ta, tuy nói cho phép bày sạp, nhưng làm vẫn không nhiều lắm.”
Người sống cả đời này không phải chỉ vì kiếm tiền thôi sao, nếu có thể kiếm tiền vì sao tất cả mọi người đều không làm, dù sao cô cũng cảm thấy hộ cá thể không có gì mất mặt cả.
Cũng không biết tại sao người ở thời đại này rất khinh thường các hộ cá thể.
"Còn đi sao!" Sắc mặt Triệu Hồng có chút lo lắng: "Con gái, con là một người phụ nữ cả ngày chạy loạn làm gì, đến lúc đó không chừng sẽ truyền ra lời đồn không hay. Con đã mất chồng rồi, lỡ như cha mẹ chồng con suy nghĩ nhiều thì phải làm sao?”
Không thể chỉ vì một ít tiền đến lúc đó khiến gia đình tan rã được.
"Mẹ, chị cả có thể kiếm được tiền thì tội gì mà không đi chứ ạ, con cảm thấy có thể kiếm tiền mà phải chạy khắp nơi cũng không tệ, cuộc sống này tốt rồi, có tiền rồi, mẹ quan tâm những người khác nói gì làm cái gì ạ." Trần Tú Hoa bĩu môi nói.
Người này sống cả đời chính là vì sống một cuộc sống tốt đẹp mà thôi.
Vu Tình rất thích lời này, cười hì hì nhìn thoáng qua Trần Tú Hoa, không nghĩ tới cô ta còn có suy nghĩ này.
"Mẹ, lời Tú Hoa nói cũng chính là suy nghĩ của con, con chỉ muốn có một cuộc sống tốt hơn, những người khác nói gì con cũng không quan tâm, tự con cảm thấy sống thoải mái là được. Với cả mẹ có biết con có thể kiếm được bao nhiêu tiền trong chuyến đi này không? Chắc chắn mẹ không thể tưởng tượng nổi đâu.”
"Bao nhiêu tiền?" Năm mươi đồng sao?" Triệu Hồng nghi hoặc hỏi.
Vu Tình lắc đầu, cũng không dám nói hết toàn bộ, trực tiếp nói: "Một chuyến của con có thể kiếm được một ngàn đồng.”
"Cái gì, một ngàn đồng? Con gái, con không lừa mẹ chứ?" Triệu Hồng không thể tưởng tượng nổi, nếu không phải phía sau có bàn, thiếu chút nữa bà ấy đã ngã xuống đất.
Trần Tú Hoa cũng trợn mắt há hốc mồm: "Chị cả, chúng ta không nên nói giỡn nha!”
Một ngàn đồng, lãnh đạo nhà máy trong thị trấn một tháng cũng chỉ có bảy tám mươi đồng, chị cả cô ta đi ra ngoài nửa tháng đã có thể kiếm được một ngàn đồng, đây không phải là nói giỡn sao!
Không riêng gì mẹ chồng cô ta không tin, cô ta cũng không tin.
"Chính là một ngàn đồng, con mua một cái áo len ở bên ngoài mấy đồng, con mang đến thành phố Hứa Châu bán với giá hơn hai mươi đồng. Một cái quần hoặc áo con có thể kiếm được mười mấy đồng, chứ đừng nói là con bán được bao nhiêu bộ quần áo, một ngày sẽ có mấy trăm đồng đó." Vu Tình đứng ở trong sân cười nói.
Triệu Hồng và Trần Tú Hoa trợn tròn mắt: "Con gái, buôn bán quần áo lợi nhuận lớn như vậy sao?”
"Bằng không mẹ nghĩ xem tại sao con gái nhà bên cạnh chúng con mở một cửa hàng bán quần áo, mẹ, hiện tại không giống như trước kia nữa rồi, mọi người muốn sống tốt hơn, bắt đầu theo đuổi chất lượng cuộc sống. Ăn phải ăn ngon, mua quần áo cũng phải là quần áo đẹp, mẹ nhìn quần áo trên người Tuyết Hoa đi, đây là kiểu dáng tất cả người dân thành phố lớn đều mặc đó ạ. Một chiếc áo len hai mươi đồng, một chiếc quần hai mươi lăm đồng." Vu Tình chỉ chỉ Tuyết Hoa nói.
Triệu Hồng nhìn nhìn, kiểu dáng rất đẹp: "Áo len này không phải là len dệt, sợi len kia rẻ biết bao nhiêu, hai mươi đồng có thể làm được mấy cái áo len, đây không phải là lấy người làm thịt sao?”
Trần Tú Hoa cũng cảm thấy chuyện này quá đáng, nhưng một người muốn đánh một người cam chịu, quần áo đẹp như vậy nếu cô ta có tiền cũng nguyện ý mua.
"Chị cả, việc làm ăn của chị tốt thật đấy." Trần Tú Hoa hâm mộ nói, trong lòng có chút hối hận lúc trước không để cho chồng nhà mình đi làm cùng.
Hiện tại Triệu Hồng cũng rất hối hận, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào.
So với em dâu nhà chồng, Vu Tình càng tin tưởng anh em nhà mẹ đẻ hơn, hơn nữa trước kia nguyên chủ không nói lý lẽ, hai em trai vẫn đối xử với cô ấy như chị gái ruột thịt, không có gì không phục, cô cảm thấy hai anh em nhà họ Vu rất tốt.
Cô nhìn Triệu Hồng một cái, thăm dò hỏi: "Mẹ, hay là để em hai và em ba đi làm ăn với con đi, đến lúc đó con sẽ trả tiền công.”
"Không thể." Mặc dù Triệu Hồng có ý nghĩ này, nhưng trong lòng còn biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.
Làm ăn kiêng kị nhất chính là người thân làm cùng nhau, làm tốt còn được, lỡ như làm không tốt, đến lúc đó ngay cả người thân cũng không làm được nữa.
"Con gái, mẹ biết con muốn giúp các em con, nhưng quần áo này là do con tự mình tìm được, không thể cho không các em trai con được.”
Trần Tú Hoa nghe mẹ chồng nói có chút mất hứng, cũng không dám nói cái gì.
Nếu Vu Tình đã mở miệng sẽ không sợ em trai cướp việc làm ăn của mình: "Mẹ, mẹ trở về thương lượng với cha một chút đi, hiện tại chính là thời điểm tốt để làm ăn, nếu bỏ lỡ thì cả đời này em hai và em ba chỉ làm ruộng thôi ạ.”
Triệu Hồng cũng có chút do dự: "Vậy mẹ trở về thương lượng với cha con.”