Chương 157

"Vợ thằng cả, cái này cho con." Vu Tình cầm túi đưa cho Lý Mai.

Lý Mai cảm kích cười cười, nhận lấy túi: "Con cảm ơn mẹ ạ.”

"Hà Diệp lại đây, bà nội cũng mua cho cháu một bộ quần áo mới, cháu mang về phòng thay xem có vừa người hay không, không vừa thì bảo mẹ cháu sửa lại cho cháu.”

"Cháu cảm ơn bà nội ạ." Hà Diệp nhận lấy túi nhu thuận nói.

"Hiếu Nghĩa, đây là quần áo của con, Hiếu Minh cũng tới lấy quần áo của con đi.”

"Mẹ, con và anh cả cũng có sao ạ?" Từ Hiếu Minh kích động.

Vu Tình trợn trắng mắt: "Các con đều là con của mẹ, mẹ không mua cho các con thì mua cho ai, về sau nhớ hiếu thuận mẹ là được rồi.”

"Mẹ, sao mẹ lại nói lời này chứ, cho dù mẹ không mua cho chúng con, chúng con cũng sẽ hiếu thuận với mẹ." Từ Hiếu Minh cười hắc hắc nói.

Vu Tình cười cười, đưa quần áo cho Hiếu Nghĩa và Hiếu Minh.

"Mẹ, lần này mẹ đi ra ngoài có thuận lợi không ạ?" Hiếu Minh nhận lấy quần áo tò mò hỏi.

Từ Hiếu Nghĩa cũng là vẻ mặt tò mò.

Vu Tình nhìn thoáng qua thằng ba, ý bảo anh ấy khóa cửa lại.

Sau đó dẫn cả nhà vào trong nhà, mở túi ra liền thấy một đống tiền.

"Mẹ, đây đều là tiền lần này kiếm được sao?" Từ Hiếu Nghĩa trợn tròn mắt, dụi dụi mắt sợ mình nhìn lầm.

Lý Mai cũng giật mình.

"Mẹ, chỗ này là bao nhiêu ạ, không phải mẹ và anh hai đi cướp tiền đó chứ?" Từ Hiếu Minh há miệng to như một quả trứng gà, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Vu Tình ghét bỏ liếc mắt nhìn mấy người một cái, vẫn là con gái của cô bình tĩnh, dưới ánh mắt khϊếp sợ của mọi người đổ toàn bộ tiền của cô lên bàn.

Một đồng, năm đồng, mười đồng, hai mươi đồng, năm mươi đồng, còn có đồng một trăm, mỗi mệnh giá đều có.

Một chiếc áo len nữ kiếm được mười một đồng, quần ống loe kiếm được mười hai đồng, áo len nam một cái kiếm được hai mươi hai đồng.

Vu Tình mang theo năm ngàn đến tỉnh Vân Thanh, trừ đi các loại chi phí và tiền mua quần áo ra, hiện giờ trên bàn còn 6165 đồng.

Nửa tháng đã kiếm được 6165 đồng.

"Mẹ, mẹ đánh con một cái đi, xem có phải con đang nằm mơ hay không!" Từ Hiếu Nhân trực tiếp choáng váng.

Vu Tình trực tiếp đánh vào đầu anh ấy một cái: "Có đau không?”

"Đau ạ, không phải đang nằm mơ.”

"Mẹ, đây là kiếm được bao nhiêu tiền ạ?" Từ Hiếu Nghĩa có chút mê mang.

"6165 đồng." Từ Hiếu Nhân thốt ra.

Vu Tình lần thứ hai bội phục năng lực tính toán của thằng hai, nếu không làm ăn thật đúng là đáng tiếc.

"Cái gì!" Từ Hiếu Nghĩa kinh hô một tiếng.

Từ Hiếu Minh càng trợn tròn hai mắt, thân thể có chút run rẩy: "Mẹ, mẹ không gạt người chứ?”

"Mẹ không gạt người!" Vu Tình không nói gì nữa, nhìn mấy thằng nhóc thúi này, thật sự là không có một chút tiền đồ nào.

"Hiếu Nhân đi theo mẹ cũng không dễ dàng gì, hơn nữa quần áo nam cũng là phong cách thằng bé nhìn trúng mang về bán, tiền làm ăn lần này mẹ chia cho con mười phần trăm." Vu Tình nói xong liền lấy sáu trăm mười sáu đồng ra đưa cho Từ Hiếu Nhân.

Từ Hiếu Nhân lập tức sửng sốt: "Mẹ, con không lấy đâu ạ, con cũng không giúp được gì, hơn nữa tiền của con không phải cũng là tiền của mẹ sao?”

Vu Tình lắc đầu: "Thừa dịp tất cả mọi người đều ở đây, hôm nay mẹ sẽ nói rõ ràng, sau này các con tự mình kiếm được tiền thì tự giữ lấy, không cần giao công ở nhà nữa. Mẹ không trông cậy vào các con hiếu kính mẹ cái gì, chỉ cần các con sống vui vẻ là mẹ vui rồi.”

Lời này vừa nói ra mấy đứa nhỏ đều đỏ mắt.

"Mẹ, chúng con kiếm được tiền cũng sẽ cho mẹ tiêu." Từ Hiếu Nghĩa cam đoan trước.

Từ Hiếu Nhân: "Mẹ, con cũng vậy, nhưng số tiền này quá lớn, con không tự cầm được.”

"Được rồi, mẹ sẽ giữ hộ con trước, đợi đến khi con kết hôn, mẹ sẽ đưa cho con, đến lúc đó để vợ con quản cho con." Vu Tình nhận lấy tiền nói.

Lúc này Từ Hiếu Nhân mới gật đầu.

"Được rồi các con đều nhanh chóng ra ngoài đi, Tuyết Hoa, con và anh ba đến nhà ông bà nội đưa gà nướng và quần áo mẹ mua cho bọn họ ở bên ngoài đi.”

"Hiếu Nghĩa con ở lại nói mấy câu với mẹ." Vu Tình sợ thằng cả không thoải mái nên giữ anh ta lại.

Đợi đến khi mọi người đều đi rồi, cô mới mở miệng nói: "Hiếu Nghĩa, mẹ dẫn em hai con đi tỉnh Vân Thanh, có phải con không vui không?”

"Dạ?" Từ Hiếu Nghĩa sửng sốt, sau đó lập tức lắc đầu: "Mẹ, con không có, em hai biết nói chuyện, hơn nữa em ấy tính toán giỏi, cho dù con có đi cũng sẽ làm không tốt.”

"Em hai con cũng tương đối biết tính toán, có điều con cũng không kém, con trồng trọt rất giỏi, hơn nữa vợ con có tài nấu nướng như vậy, con không có suy nghĩ gì sao?”

"Suy nghĩ gì ạ?" Vợ anh ta có tài nấu nướng, anh ta có thể có suy nghĩ gì, anh ta cảm thấy hiện tại vợ đi làm, sau này anh ta ở nhà trồng trọt, ngày này qua ngày khác càng có hy vọng.

"Con không có suy nghĩ gì cả! Mẹ, sao vậy ạ?”

"Con không có suy nghĩ sẽ tự mình mở một tiệm cơm sao?" Vu Tình hỏi.

Từ Hiếu Nghĩa lập tức lắc đầu: "Mẹ, mở tiệm cơm cần rất nhiều tiền, con và Lý Mai lại không có tiền để mở.”

Vu Tình cười cười: "Con không có tiền, mẹ lại có tiền, việc này không cần vội, cứ từ từ thôi, con yên tâm, hai người các con đều là con của mẹ, mẹ sẽ không thiên vị bất kỳ một người nào trong các con.

Các con cũng có sở trường riêng, mẹ đều sẽ tận lực giúp đỡ, năm sau con cảm thấy ruộng nhà chúng ta trồng gì thì được?”

"Mẹ, con có thể làm chủ sao?” Từ Hiếu Nghĩa bất an hỏi.

Vu Tình gật đầu, lần này Từ Hiếu Nghĩa lấy lại tinh thần: "Mẹ, con muốn trồng rau đến lúc đó lấy đi bán, sau đó có thể trồng chút đậu phộng, đến lúc đó làm thành đồ ăn vặt cũng có thể mang đi bán!”

"Làm đồ ăn vặt gì?”

"Vợ con sẽ làm đậu phộng rang, chúng con nghĩ đến lúc đó làm một ít mang đến rạp chiếu phim hoặc ga xe lửa bán, chỗ nào đông người thì chúng con sẽ mang đến đó bán." Từ Hiếu Nghĩa nói xong ánh mắt tràn ngập ánh sáng.

Trong ánh mắt Vu Tình mang theo một chút vui mừng: "Suy nghĩ này của con có thể, đến lúc đó mẹ sẽ cho con trồng, nếu em hai của con không trồng thì con thuê đất mà trồng, cả em ba và em gái út của con cũng vậy.”

"Vâng, con cảm ơn mẹ ạ." Từ Hiếu Nghĩa lập tức có tinh thần, cả người đều mang vẻ tự tin.

Đợi đến khi Từ Hiếu Nghĩa rời đi, cô bỏ toàn bộ tiền vào trong túi cũng ra khỏi phòng khách, sau đó đi vào trong phòng mình rồi cho toàn bộ tiền vào trong không gian ở trong Thương Thành.

...

Nhà cũ nhà họ Từ.

Tuyết Hoa và Hiếu Minh cầm đồ đi đến nhà cũ: "Ông bà nội ơi, mẹ cháu về rồi ạ, cháu mang quần áo đến cho ông bà đây.”

Bà cụ Từ nghe thấy giọng nói của cháu gái, lập tức hoảng hốt ra khỏi phòng bếp: "Tuyết Hoa, mẹ cháu đã trở về rồi sao, aiya, cuối cùng cũng trở về rồi.”

Mấy ngày nay vợ thằng hai không ở nhà, cái miệng thối của Tô Hoa lại càng nói linh tinh, đi rêu rao khắp nơi con dâu hai của bà ấy bỏ trốn vì ở nhà nuôi mấy đứa con cuộc sống quá khổ cực.

Tức quá bà ấy còn chạy tới nhà Tô Hoa làm lớn chuyện, cũng cào vào mặt cô ta mấy cái.

"Mẹ cháu trở về rồi ạ, đây là quần áo mẹ cháu mua cho bà và ông nội, bà mau vào phòng thử xem có vừa hay không." Tuyết Hoa nói xong lấy quần áo ra ngoài.

Ông cụ Từ đi theo hít sâu một hơi liền ngửi thấy mùi gà nướng, cười tủm tỉm nhìn Tuyết Hoa một cái.

Tuyết Hoa lập tức cầm gà nướng đưa cho ông cụ Từ: "Ông nội, mẹ cháu mua gà nướng cho ông và bà nội nè.”

"Còn có cái này nữa ạ, dung dịch uống, nói là người già uống rất tốt cho sức khỏe." Hiếu Minh nói xong đưa hai thùng dung dịch uống cho ông cụ Từ.