Chương 156

Vu Tình sửng sốt, không ngờ lại là một khách hàng lớn, nhận lấy tiền cô cười hì hì cầm ba bộ quần áo cho người đàn ông.

Buổi sáng người không nhiều lắm, cả buổi sáng chỉ bán được hơn mười cái áo và mười cái quần.

Đợi đến giữa trưa mới dần dần náo nhiệt hơn.

Nhìn càng ngày càng nhiều người Vu Tình cầm quần áo lên hô: "Mọi người đi ngang qua đừng bỏ lỡ, đây là áo len kiểu mới, hàng độc nhất vô nhị trong nước, còn có chiếc quần ống loe này nữa, là đồ mặc giống như ngôi sao lớn đó.”

"Hiếu Nhân, còn sửng sốt cái gì, mau hô đi!" Vu Tình liếc mắt nhìn con trai nói.

Từ Hiếu Nhân lập tức đỏ mặt, vẻ mặt nhăn nhó, nếu như ở trong thôn anh ấy còn có thể hô vài câu, nhiều người nhìn như vậy anh ấy lại không dám.

Vu Tình trợn trắng mắt: "Thằng nhóc con còn ngại ngùng cái gì, buôn bán cần da mặt dày, con da mặt mỏng thì làm sao chiêu đãi khách được chứ.”

"Con, con biết rồi." Hiếu Nhân nói xong học Vu Tình đứng lên: "Bán quần áo đây, bán quần áo đây, quần áo nhà tôi đều là kiểu dáng mới lạ đẹp mắt độc nhất vô nhị, mọi người đi ngang qua đều đến xem đi.”

Quả nhiên là trai đẹp, vừa đứng lên đã hấp dẫn không ít cô gái lại đây.

"Aiya, quần áo này đẹp thật đấy!”

"Còn không phải sao, quần áo này của dì đều là hàng xuất khẩu ra nước ngoài, cháu mua về tuyệt đối là độc nhất vô nhị, đến lúc đó về nhà phải khoe với chị em bạn dì biết chưa. Cháu gái rất xinh đẹp, làn da trắng, cháu mặc quần áo này hợp lắm đó.”

"Thật sao ạ, dì ơi, cho cháu một cái áo len.”

"Có muốn mua quần không, quần này là kiểu các ngôi sao hay mặc đó, phối với áo len rất đẹp." Vu Tình nói xong lấy một cái quần ra, cầm đặt cùng một chỗ cho cô gái nhìn một chút.

"A, thật đúng là không tệ ạ, vậy cháu mua cả bộ luôn.”

"Bao nhiêu tiền ạ?”

"Áo len hai mươi đồng, quần hai mươi lăm đồng, tổng cộng là bốn mươi lăm đồng.”

Cô gái kiên quyết: "Được, cháu mua.”

Vu Tình nhận lấy tiền, lập tức đóng túi cho khách.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, các học sinh đổ xô ra khỏi trường.

Một nhóm các nữ sinh chạy đến: "Dì ơi, quần áo hôm qua còn không ạ, đêm qua cháu về nhà mới xin được tiền cha cháu để mua quần áo ạ.”

"Còn, đều ở bên này.”

"Sao còn có đồ nam chứ, áo len này không tệ! Cháu cũng mua cho anh trai cháu một cái.”

"Dì ơi, cháu muốn mua một cái áo len.”

"Dì ơi, cháu muốn mua một cái quần.”

"Anh đẹp trai à, áo len trên người anh bao nhiêu tiền vậy, tôi cũng muốn mua một cái.”

"Ba mươi đồng, đến lấy quần áo đi.”

Hôm nay buôn bán còn đắt hàng hơn hôm qua, Vu Tình bận rộn đến choáng váng, buổi trưa cũng không ít người qua, quần áo đã bán hết.

"Dì ơi, không phải là còn có ba chiếc sao? Dì không bán sao ạ?”

"Ba cái này dì muốn mang về cho con gái của dì, không bán nữa, nếu các cháu muốn mua qua một thời gian nữa dì lại tới, đến lúc đó sẽ mang kiểu quần áo mới lạ đến cho các cháu.”

"Được ạ, dì ơi, vậy chúng cháu chờ dì!”

"Được." Vu Tình đáp một tiếng liền bắt đầu thu dọn sạp hàng rời đi.

Đây xem như là hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, hai ngày đã bán hết.

"Mẹ, chúng ta trở về nhà sao ạ!" Hiếu Nhân có chút kích động nói.

Vu Tình cười cười: "Trở về, bây giờ chúng ta trở về nhà.”

Vu Tình cũng không chơi liều nữa, cô mua chút đồ ăn địa phương rồi dẫn theo Từ Hiếu Nhân đi thẳng đến trạm xe buýt.

Chị gái bán quần áo lúc trước nhìn thấy hai người cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ta đã tính toán xong, nếu hai người này còn dám làm chậm trễ việc làm ăn của cô ta, cô ta sẽ bảo con trai đến cho hai người này biết mùi.

Thành phố Hứa Châu cách trấn Tây Trần rất gần, hai người ngồi xe hơn ba tiếng đồng hồ liền đến cửa trấn.

Xuống xe, tiệm cơm vẫn còn chưa tan làm, hai người trực tiếp đi tìm Lý Mai.

Lý Mai đang bận nấu cơm ở phía sau bếp.

Vu Tình vừa đến tiệm cơm, Vương Phượng Lan vui vẻ chạy đến trước người cô: "Thím, sao lâu rồi thím không đến chứ, cháu nhớ thím lắm đó.”

"Ha ha ha ha ha, thím cũng nhớ cháu lắm, gần đây tiệm cơm làm ăn thế nào?”

Cô vừa nhìn qua tiệm cơm quốc doanh đối diện, bên trong không có mấy người, có thể kiên trì cũng không dễ dàng gì!

"Vẫn tốt lắm ạ, thím ăn cơm tối chưa, sắp tan làm rồi, thím có muốn ăn chút gì không?" Vương Phượng Lan hỏi.

Vu Tình ăn cơm trưa muộn, lúc này cũng không đói, ngồi ở trước bàn nói chuyện phiếm với Vương Phượng Lan.

Lý Mai ở sau bếp làm xong cơm liền thay quần áo đi ra, nhìn thấy mẹ chồng cô ấy đã trở về thì vui mừng chạy tới: "Mẹ, mẹ trở về lúc nào vậy ạ?”

"Vừa mới trở về chưa lâu, có phải hai đứa sắp tan làm không?" Vu Tình cười hỏi.

Lý Mai gật gật đầu, bàn khách cuối cùng đi rồi là các cô có thể trở về.

Có điều nhìn tình huống này có lẽ phải đợi một lúc nữa.

"Thím, hay là Lý Mai với thím về trước đi ạ, cháu cùng Á Hoa và Á Trân trông tiệm cơm là được rồi, mọi người trở về trước đi." Vương Phượng Lan vội vàng nói.

Vu Tình nhìn đồng hồ sáu giờ, đã đến giờ tan làm: "Được rồi, các cháu ở lại trông tiệm nhé, có người tới nữa thì không cần phải tiếp đâu.”

Trên đường Vu Tình tính toán ở trong lòng, có lẽ phải tính tiền tăng ca cho mọi người, bằng không cứ để cho người ta tăng ca cũng không được, tất cả mọi người đều không dễ dàng gì, cũng chỉ vì kiếm chút tiền thôi, không có việc gì cũng phải tăng ca, thời gian dài chắc chắn mọi người sẽ không muốn làm nữa.

Dù sao thời gian của mỗi người đều rất quý giá, một ngày tăng ca sẽ rất bận rộn, thật vất vả mới chờ đến lúc tan làm, bởi vì có khách nên phải tăng ca, chắc chắn sẽ không vui.

Ba người Vu Tình vừa đến cửa thôn liền nhìn thấy mấy người phụ nữ ngồi ở bên cạnh cây đại thụ, mơ hồ còn nhắc tới tên Vu Tình.

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa, Vu Tình ở phía sau kìa." Tô Hoa vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Vu Tình, sắc mặt thay đổi, che mặt vội vàng kéo người xung quanh.

Những người còn lại vừa nghe vội vàng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Vu Tình thì đều có chút xấu hổ: "Vu Tình, cô trở về rồi đó à!”

"Cô đi đâu vậy? Lần này đi hơn nửa tháng.”

"Đi ra ngoài làm chút việc thôi." Vu Tình nhìn mấy người này, không ai có quan hệ tốt với cô, cô cũng lười lãng phí thời gian, xoay người dẫn Lý Mai và Hiếu Nhân đi về phía nhà mình.

Vu Tình cầm gà nướng trong tay, lúc đi ngang qua mấy người mùi hương nhào thẳng vào mũi bọn họ, hơn nữa ba người bao lớn túi nhỏ, chọc cho mọi người ngứa ngáy.

"Tô Hoa, không phải cô nói Vu Tình đã bỏ trốn sao? Sao cô ta lại quay lại kìa?”

“Sao tôi biết được, tôi cũng là nghe người khác nói thôi, nói không chừng chạy ra ngoài cảm thấy cuộc sống bên ngoài không tốt bằng ở nhà nên chạy về đó." Tô Hoa tức giận nói.

Con tiện nhân này, cô ta còn chưa mừng đã đời, sao đã trở về rồi.

Nhìn thấy Vu Tình, Tô Hoa cũng không có tâm tư nói chuyện phiếm với mọi người, đứng dậy hùng hùng hổ hổ đi về nhà.

"Mẹ, cuối cùng mẹ và anh hai cũng trở về rồi." Tuyết Hoa thấy Vu Tình lập tức nhào vào trong ngực cô, nửa tháng nay không thấy mẹ cô bé nhớ mẹ muốn chết.

Vu Tình xoa xoa đầu cô bé, lắc lắc túi: "Mau nhìn xem mẹ mang về cho con thứ gì nè.”

Tuyết Hoa vừa nghe thấy vậy ánh mắt sáng ngời, đưa tay nhận lấy túi Vu Tình đưa tới, mở ra nhìn, cô bé lập tức hô lên: "Mẹ, sao áo len này lại đẹp như vậy chứ?”