Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 154

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Vu Tình vui vẻ, nhìn chị gái ở một bên có chút ngượng ngùng, có điều buôn bán cũng giống như ra chiến trường vậy, ai giỏi, ai có thể kiếm được tiền thì là người chiến thắng.

Vu Tình lập tức không còn thấy áy náy nữa.

"Mẹ, con mua nước có ga, còn là vị cam, mẹ nếm thử đi ạ." Từ Hiếu Nhân cầm một chai nước có ga đưa cho Vu Tình, một chai hai hào, hai chai là bốn hào, số tiền còn lại anh ấy đều đưa cho Vu Tình.

"Em gái, buôn bán không tệ nha!” Chị gái âm dương quái khí nhìn thoáng qua Vu Tình.

"Cũng được ạ." Vu Tình xấu hổ nói, thật không ngờ chị gái lại chủ động nói chuyện với cô, có điều lời nói tiếp theo khiến cho Vu Tình mất hứng.

"Cũng được sao, việc buôn bán của cô quả thực quá tốt đó, em gái à, cô buôn bán tốt như vậy, ngược lại tôi lại không buôn bán được, cô không cảm thấy cô rất quá đáng sao?" Chị gái thở phì phò nói.

Vu Tình lập tức mất hứng: "Sao lại là tôi quá đáng, tất cả mọi người đều dựa vào bản lĩnh mà buôn bán, chị không buôn bán được sao lại trách tôi.”

Chị gái kia nghẹn lời: "Cô nghe không hiểu tôi nói gì sao, chỗ này vẫn luôn là chỗ tôi bán hàng, cô mau chóng đi nơi khác bán đi.”

"Chị gái, đất này là đất của nhà chị à, hay là chị mua được, không phải của chị thì tôi cứ ở đây.”

"Đúng vậy, mẹ tôi nói đúng, nơi này cũng không phải của nhà bác, bác dựa vào cái gì mà đuổi chúng tôi đi." Từ Hiếu Nhân đứng lên cao hơn một mét tám có vẻ rất dọa người.

Chị gái kia lập tức không nói gì, hung tợn trừng mắt nhìn hai người Vu Tình một cái, thu dọn đồ đạc liền rời đi.

Vu Tình và Từ Hiếu Nhân lại ở đây hơn một giờ, bán được thêm mấy bộ quần áo liền thu dọn trở về.

Đến quán trọ, hai người vừa đi lên lầu liền nhìn thấy bà chủ quán trọ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Vu Tình thì né tránh, cười nói: "Chị gái về rồi đấy à.”

Vu Tình đáp lại một tiếng liền vội vàng trở về phòng, đến phòng cô khóa cửa lại, bắt đầu đếm tiền cùng Từ Hiếu Nhân.

Cô đã tính một ngày sẽ kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng còn chưa đếm có nhiều như vậy hay không, lỡ như trả nhầm hoặc thu nhầm tiền, như vậy sẽ không đúng.

Đổ túi tiền lên bàn, Vu Tình kéo một nửa đến trước người mình, kéo một nửa đến trước người Từ Hiếu Nhân.

Hai người bắt đầu đếm.

Một hồi lâu sau…

"Mẹ có 2.593 đồng, còn con thì sao?”

"Con có 1.907 đồng, mẹ, vậy tổng cộng là bao nhiêu?" Từ Hiếu Nhân có chút không mơ hồ: "Là 4.500 đồng đúng không ạ?”

"Đúng vậy." Vu Tình có chút giật mình về tốc độ tính toán của Từ Hiếu Nhân, cô phải mượn hệ thống mới biết được đáp án, thằng nhóc này được nha!

"Mẹ, con đi ra đây một lát rồi về ạ." Từ Hiếu Nhân nói xong đứng dậy, đi đến cửa, vừa mới mở cửa ra, một thân ảnh thiếu chút nữa ngã vào trong phòng.

"Ôi! Đột nhiên cậu mở cửa làm gì vậy." Bà chủ vừa nói xong ý thức được có gì đó không ổn, ngẩng đầu hoảng hốt nói: "Tối rồi, tôi mang cơm tối đến cho hai người.”

"Đặt ở đây đi!" Vu Tình thản nhiên nói.

Bà chủ đặt cơm xuống rồi vội vàng chạy ra ngoài.

"Mẹ, có phải người ta đang nghe lén chúng ta nói chuyện không? Liệu chúng ta có bị ăn cắp tiền không ạ?" Từ Hiếu Nhân có chút sợ hãi.

Bọn họ là người ngoài, bà chủ chính là người bên này, lỡ như có tâm tư xấu xa, bọn họ sẽ giống như cừu non lúc nào cũng có thể bị người ta đặt trên bàn chém gϊếŧ.

Vu Tình cũng có chút bất an, cô là một người phụ nữ dẫn theo một người con trai, hiện tại trong tay cầm nhiều tiền như vậy, không biết vừa rồi bà chủ này có nghe thấy gì hay không.

"Hiếu Nhân, con xem có thiếu quần áo không." Vu Tình vội vàng nói.

Từ Hiếu Nhân lập tức chạy tới, hai người mở túi xách lấy toàn bộ quần áo ra.

"Mẹ, thiếu một cái quần.”

"Quần áo nam cũng ít hơn." Sắc mặt Vu Tinh tối sầm lại, thoạt nhìn có người thừa dịp bọn họ rời đi đã vào trong phòng.

"Mẹ, làm sao bây giờ ạ?" Từ Hiếu Nhân có chút sợ hãi.

Vu Tình có hệ thống nên không sợ hãi, nhưng Hiếu Nhân là một đứa bé mười mấy tuổi chưa từng va chạm xã hội, cái gì cũng không hiểu!

"Tối nay con ngủ trong phòng mẹ đi." Vu Tình thấp giọng nói.

Từ Hiếu Nhân cho rằng mẹ anh ấy sợ hãi, lập tức thẳng lưng: "Mẹ, mẹ yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt.”

Vu Tình gật đầu, nhìn đồ ăn trên bàn có chút lo lắng.

"Hiếu Nhân, con đi tắm rửa trước đi, nhiều ngày như vậy chắc chắn người hôi lắm rồi.”

Từ Hiếu Nhân vừa nghe lời này vội vàng ngửi ngửi trên người: "Hôi sao ạ? Không phải chứ.”

"Mau đi tắm đi, lười chết đi được. " Vu Tình thúc giục nói.

Lúc này Từ Hiếu Nhân mới đi vào trong phòng tắm.

"Có phải con không có quần áo thay đúng không, lấy một bộ mặc vào đi." Vu Tình chỉ vào đống quần áo nam nói.

Sáng sớm Từ Hiếu Nhân đã coi trọng những bộ quần áo kia, vừa nghe mẹ anh ấy nói vậy, vui vẻ chạy tới, tìm một bộ quần áo hợp với kích thước của mình lúc này mới đi vào phòng tắm.

Thừa dịp Từ Hiếu Nhân đi tắm, Vu Tình trực tiếp thu thức ăn trên bàn vào trong không gian, sau đó lại mua hai phần bữa tối giống nhau như đúc ở trong Thương Thành.

Bốn bánh bao, hai quả trứng gà, hai cái bánh bột ngô và hai bát súp cay.

Đợi đến khi Từ Hiếu Nhân đi ra, Vu Tình đã ăn no.

"Mau ăn đi, ăn xong ngày mai chúng ta đổi sang quán trọ khác.”

Từ Hiếu Nhân lập tức đi tới trước bàn, nhìn ba cái bánh bao còn sót lại trên bàn, vẻ mặt ngạc nhiên: "Mẹ, mẹ không ăn sao ạ?”

"Mẹ ăn đủ rồi." Vu Tình sờ sờ bụng nói.

Từ Hiếu Nhân nghĩ đến lượng cơm mẹ anh ấy ăn thì không nói gì nữa, nhanh nhẹn ăn hết đồ ăn.

Hai người ăn cơm xong không bao lâu, bà chủ liền lên lầu gõ cửa phòng: "Chị gái, hai người ăn cơm xong chưa?”

"Đưa bát đũa cho dì ấy đi!" Vu Tình phân phó.

Từ Hiếu Nhân lập tức thu dọn đồ đạc cùng một chỗ, mở cửa phòng đưa cho bà chủ.

"Bánh bao nhân trứng gà ngon không!" Bà chủ hỏi một câu.

Từ Hiếu Nhân sửng sốt: "Không phải là nhân thịt sao ạ? Sao lại là trứng gà.”

"Aiya, dì nhớ nhầm đấy, xem trí nhớ của dì này, phòng bên cạnh mới là nhân trứng gà." Bà chủ nói ý cười trên mặt sâu hơn vài phần.

Nếu Vu Tình không biết quần áo bị mất, có thể sẽ cảm thấy không có gì, hiện giờ quần áo đã bị mất, càng đề phòng vài phần, nghe người phụ nữ này nói chuyện càng thêm bất an.

"Vậy dì đi trước đây, hai người nghỉ ngơi sớm một chút." Bà chủ nói xong liền rời đi.

Bóng đêm dần dần chuyển sang màu đen, trên xe lửa ngủ không ngon, lại thêm bận rộn cả một buổi chiều rất mệt mỏi, Vu Tình nằm trên giường rất nhanh liền ngủ thϊếp đi.

Từ Hiếu Nhân càng ngáy.

"Thấy rõ không, hai người kia đã ăn hết đồ ăn chưa?" Ngoài cửa một người đàn ông đề phòng hỏi.

Bà chủ cười hắc hắc nói: "Ăn rồi, tôi còn đặc biệt nói chuyện với bọn họ, hỏi ăn nhân bánh bao thế nào.”

"Ăn là được, có điều sao hai người kia lại ở cùng một phòng, không phải là thuê hai phòng sao?" Một người đàn ông khác có vẻ kỳ lạ.

Bà chủ lại không thấy lạ: "Cái này có gì lạ đâu, rất nhiều người đến chỗ tôi để thuê phòng ngủ, hai người này tuổi tác chênh lệch lớn, có lẽ là qua đây vụиɠ ŧяộʍ yêu đương. Thuê hai phòng chỉ là muốn che dấu mà thôi.”

Lời này vừa nói ra hai người đều là vẻ mặt đã rõ ràng, đồng thời lại có chút khϊếp sợ.

"Được rồi, không phải chuyện của bà, cầm tiền rồi mau đi đi." Người đàn ông vẻ mặt không kiên nhẫn nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »