Chương 153

Nếu không bán được quần áo, bọn họ sẽ phải trả rất nhiều tiền.

Vu Tình không biết anh ấy đang suy nghĩ cái gì, ăn xong, vẻ mặt thỏa mãn nói: "Ăn xong rồi chúng ta đi tìm chỗ ở, sau đó đi bán quần áo.”

Cô đã lâu không tắm rửa, trên người khó chịu muốn chết, hiện tại Vu Tình chỉ muốn tìm một chỗ để tắm rửa thôi.

Gần xe lửa có rất nhiều nhà nghỉ, Vu Tình dẫn theo Từ Hiếu Nhân trực tiếp thuê hai gian phòng.

Để thuận tiện cho việc tắm rửa, phòng của Vu Tình có một phòng tắm.

Vào trong phòng, cô bỏ toàn bộ quần áo vào bên trong, sau đó vội vàng đi tắm rửa, lúc cô đi có mang theo quần áo để thay.

Tắm rửa xong Vu Tình giặt quần áo, rồi mới cầm một trăm chiếc áo len nữ và một trăm chiếc quần ra cửa.

"Hiếu Nhân, đi thôi." Vu Tình hô một tiếng.

Không bao lâu sau Từ Hiếu Nhân liền ra khỏi phòng.

Cầm lấy túi từ trong tay Vu Tình, hai người liền đi xuống lầu, ra khỏi nhà nghỉ đi về phía trước mấy trăm mét chính là nhà ga xe lửa.

Bên kia nhà ga là trường học, Vu Tình nhìn đồng hồ, qua một giờ nữa sẽ đến mười hai giờ, chính là thời gian học sinh và người đi làm tan tầm.

Cô dẫn Từ Hiếu Nhân đi thẳng đến bên kia trường.

Hai người tìm một chỗ trống, trải ga trải giường đã chuẩn bị trước đó xuống phía dưới, Vu Tình liền mở túi quần áo ra.

Vừa buông quần áo xuống, chị bán quần áo bên cạnh liền tiến lại gần hỏi: "Em gái, cái quần này của em nhìn mới lạ thật đấy, chị còn chưa từng thấy bao giờ, đẹp thật.”

"Còn không phải sao, em đã chọn rất lâu mới mua được đó." Vu Tình cười nói.

Chị gái kia sờ sờ vải vóc của chiếc quần này, trong lòng càng kinh ngạc: "Chất liệu cũng tốt thật, cái này em bán bao nhiêu tiền vậy?”

Vu Tình không giấu diếm: "Áo len hai mươi đồng, quần hai mươi lăm đồng.”

Lời này vừa nói ra sắc mặt của người phụ nữ có chút khó coi, xoay người đen mặt trở về quầy hàng của mình, chất lượng và kiểu dáng quần áo của cô ta không tốt bằng của em gái này, nhưng giá cả lại như nhau.

Người sáng suốt đều biết nên mua của ai!

Vu Tình không biết mình trêu chọc chị gái kia cái gì, cô tự bày quần áo của mình ra.

Từ Hiếu Nhân cũng ở một bên hỗ trợ.

Theo một hồi chuông sân trường vang lên, cổng trường lập tức mở ra, một đám học sinh chen chúc chạy ra ngoài, vừa vặn thứ sáu này, tất cả học sinh trung học cơ sở đều tan học.

"Quần áo mới đây, đều là hàng xuất khẩu, độc nhất vô nhị, kiểu dáng mới lạ, đến trễ thì sẽ không mua được.”

Quần áo của Vu Tình đẹp, cô vừa hô, chỉ chốc lát sau đã thu hút không ít cô gái trẻ tuổi.

"Dì ơi, quần áo này của dì đẹp thật đấy." Một cô bé khoảng mười sáu hoặc mười bảy tuổi mở miệng nói.

Cô gái bên cạnh cô bé cũng là vẻ mặt vui vẻ, thích thú cầm một chiếc áo len màu hồng lên: "Dì ơi, áo len này bao nhiêu tiền một cái ạ?”

"Aiya, cháu gái nhỏ có mắt nhìn đó, cháu cũng nhìn ra quần áo này của dì xuất hiện đầu tiên trong nội thành của chúng ta đúng không, cháu đi nơi khác chưa chắc đã mua được đâu, áo len này dì bán một cái là hai mươi đồng.”

"Mẹ, hai mươi đồng sao!" Từ Hiếu Nhân giật mình, đắt như vậy có thể có người mua sao, quần áo này nhập vào với giá chín đồng, bán ra trực tiếp đắt gấp đôi.

Vu Tình trừng mắt nhìn anh ấy một cái, sau đó cười tủm tỉm chiêu đãi khách.

"Cháu gái, cháu nhìn chất liệu và kiểu dáng của chiếc áo này đi, dì dám nói là độc nhất vô nhị, cháu nhìn xem, áo len không chỉ có thể mặc ngay bây giờ, đợi đến khi trời lạnh còn có thể mặc bên trong áo khoác.

Hơn nữa cổ áo này còn là cổ sâu, mùa đông còn có thể dùng như khăn quàng cổ nữa.”

Cô gái kia có chút do dự, áo len rất đẹp, nhưng có chút đắt tiền, mỗi cái này đã bằng một phần hai tháng lương của cha cô bé rồi.

Ngay lúc cô bé đang do dự, chợt nghe thấy áo len ở quầy hàng bên cạnh cũng giá hai mươi đồng, hai người so sánh kiểu dáng và màu sắc, cô gái không chút do dự lấy tiền ra: "Dì ơi, cháu muốn mua size M.”

Vu Tình nhận lấy tiền nhìn Hiếu Nhân nói: "Mau lấy quần áo cho người ta đi.”

"Dì ơi, cháu cũng muốn mua một cái, cháu muốn màu trắng, kích thước giống như cậu ấy." Một cô gái chạy từ quầy hàng bên cạnh đến nói.

Có một người mua, những người còn lại cũng bắt đầu theo gió.

Mặc dù một chiếc áo len hai mươi đồng có chút đắt tiền, nhưng lòng yêu cái đẹp của phụ nữ con gái là giống nhau.

Đặc biệt là quần áo này còn là phần duy nhất, lại rẻ hơn một vài đồng so với ở trong cửa hàng bách hóa nên khiến cho người khác động tâm.

Áo len sờ cũng rất thoải mái, mềm hơn nhiều so với áo len dệt ở nhà, còn tiết kiệm công sức, mấu chốt là quá đẹp.

"Dì, cháu cũng muốn mua một cái áo len, quần này dì bán sao ạ?”

"Quần này hai mươi lăm đồng, đây chính là quần ống loe nữ minh tinh hay mặc đấy, các cháu xem phim đều biết rồi!”

Trên TV quần ống loe đã sớm xuất hiện, đặc biệt là đám con nít này, hẹn hò sẽ đi đến rạp chiếu phim, lúc trước nhìn thấy vô cùng thích, hiện giờ nhìn thấy còn có thể mua được chiếc quần này, ai nấy đều không nương tay chút nào.

"Dì ơi, cháu muốn mua một cái.”

"Cháu cũng muốn mua một cái.”

Vu Tình không nghĩ tới quần lại được mọi người hoan nghênh hơn loại áo len này.

"Mọi người không cần vội vàng, từng người một đến.”

Vu Tình nhìn người trước sạp hàng cười hô.

Từ Hiếu Nhân vội chọn size quần áo đến choáng váng.

Chị gái ở một bên nhìn một màn này mặt đều xanh biếc, lần đầu tiên cô ta khai trương cũng không làm ăn tốt như người em gái này.

"Dì ơi, cháu mặc màu xanh da trời có hợp không ạ?”

"Rất hợp, mấy cô gái nhỏ các cháu mặc là hợp nhất, da trắng mặc gì cũng đẹp cả.”

"Dì ơi, màu đen này có phải hơi già không ạ?”

"Cháu gái, sao lại già chứ, cháu nhỏ như vậy, mặc cái này đẹp biết bao nhiêu, dì thấy cháu mặc màu đen rất khí chất.”

"Vậy cháu mặc màu trắng thì sao ạ!”

"Cháu mặc màu này càng đẹp, mặc thêm một chiếc quần jean, cảm giác rất ngọt ngào, aiya, cháu gái rất xinh đẹp, cháu nhìn xem bộ dáng này xinh đẹp đến mức nào." Vu Tình cầm quần áo khoa tay múa chân trên người cô ấy.

Cô gái khác ở một bên nhìn thấy vậy cũng muốn mua áo sơ mi trắng và quần jean.

Vu Tình và Từ Hiếu Nhân không ngừng bận rộn ba giờ đồng hồ, vừa giới thiệu, vừa chỉ cách phối đồ cho người ta.

Hơn nữa thái độ của Vu Tình rất tốt, còn biết khen người khác, khen đến nỗi người ta mở cờ trong bụng, mua quần áo cũng không ngại đau ví.

Lời dễ nghe ai mà không thích nghe chứ, lời nịnh hót này lại càng thích, đặc biệt là được Vu Tình khen xinh đẹp trước mặt nhiều người, trong lòng ai nấy đều vui vẻ nở hoa, mua quần áo cũng không nương tay.

Ba giờ đã bán được hơn một nửa số quần áo, mang một trăm cái áo đi, hiện giờ còn lại hơn mười cái, quần cũng vậy.

Ngược lại, việc làm ăn của chị gái ở một bên có vẻ vắng vẻ hơn rất nhiều.

Sắc mặt chị gái kia càng thối không chịu nổi.

Vu Tình nói nửa ngày có chút khát nước, nhìn thoáng qua Từ Hiếu Nhân rồi cho anh ấy một đồng tiền: "Con đi mua hai chai nước uống đi.”

Từ Hiếu Nhân nhận tiền rồi rời đi.

Một mình Vu Tình ngồi ở trước quầy trông sạp hàng.

Lúc này người trên đường phố không nhiều lắm, cũng có một vài người phụ nữ trung niên lớn tuổi, Vu Tình thấy bọn họ mặc quần áo này thì không hợp lắm.

Nhìn một đống tiền ở trong túi bên cạnh, Vu Tình có chút kích động, không nghĩ tới lại bán được nhiều quần áo như vậy, cô còn tưởng phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể bán hết.

Nếu dựa theo tốc độ này, có lẽ bốn năm ngày là xong.

Một chiếc áo có thể kiếm được mười một đồng, một cái quần có thể kiếm được mười hai đồng, mỗi loại tám mươi cái, mất một lúc thôi đã kiếm được một ngàn tám trăm bốn mươi đồng.