Chương 152

Người đàn ông tức giận trợn trắng mắt: "Bảy đồng thì tôi không lãi được một xu nào cả, tốt xấu gì cô cũng nhường cho tôi một chút đi, cô muốn thì bảy đồng năm là được rồi.”

"Được." Vu Tình trực tiếp đồng ý.

Quần áo nữ Vu Tình mua ba loại áo len, mỗi màu lấy hai mươi cái, bốn màu tổng cộng là hai trăm bốn mươi cái, tổng cộng là hai ngàn một trăm sáu mươi đồng.

Áo len nam có hai phong cách, hai màu, tổng cộng năm mươi cái, ba trăm bảy mươi lăm đồng.

Nhìn quần ống loe cao bồi ở một bên, hiện giờ vẫn chưa phổ biến đến bên các cô nhưng Vu Tình biết, quần ống loe này rất được người thập niên tám mươi ưa chuộng.

"Cái quần này giá thế nào, bán cho tôi hai trăm cái." Vu Tình chỉ vào quần và nói.

Người đàn ông vừa mới thu một khoản tiền lớn, lại nghe Vu Tình nói như vậy, trong lòng muốn nở hoa, quần áo của ông ta đắt, rất ít người đến mua quần áo của ông ta.

Nhưng chi phí ông ta lấy về cũng đắt mà, rất nhiều người đều không hiểu, cho nên ông ta bày sạp ở đây kiếm cũng không được đáng bao nhiêu tiền, nhưng ông ta vẫn kiên trì vì có một ngày sẽ có người phát hiện ra quần áo của ông ta rất tốt.

Không nghĩ tới ông ta cũng đã chờ được tới ngày này, số lượng quần áo mà em gái này mua bằng số lượng mà ông ta bán trong hơn nửa năm.

"Quần là loại quần jean đẹp, bán sỉ một cái là mười ba đồng, hai trăm cái là hai ngàn sáu trăm đồng." Người đàn ông nói.

Vu Tình lại lấy hơn hai ngàn đồng ra, trực tiếp khiến Từ Hiếu Nhân choáng váng.

"Em gái, chúc cô có thể buôn may bán đắt!" Người đàn ông cầm tiền cười hì hì nói, nếu như cô có thể bán được quần áo, vậy ông ta cũng kiếm được tiền theo!

Vu Tình tin tưởng mắt nhìn của mình, cười nói: "Mượn lời chúc của anh trai vậy, bán được lần sau tôi lại tới.”

Cất quần áo xong, hai người Vu Tình kéo bốn túi quần áo lớn tìm một tiệm cơm chuẩn bị ăn cơm.

Đến tiệm cơm, vừa ngồi xuống, Từ Hiếu Nhân nhìn xung quanh không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, lần này chúng ta mua quần áo đã tiêu tốn hơn năm ngàn đồng, hơn nữa vé đi đi về về là hơn một trăm đồng. Mẹ, mẹ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?” Từ Hiếu Nhân sốt ruột muốn chết.

Vu Tình ngồi thẳng người nhìn Từ Hiếu Nhân nói: "Hiếu Nhân, mẹ cũng không gạt con, lúc trước bán được lợn rừng con cũng thấy rồi đó, lần đầu tiên bán được hơn một ngàn đồng, lần thứ hai cũng bán được hơn một ngàn đồng, đã được khoảng hai ngàn đồng rồi.”

"Vậy còn khoảng ba ngàn đồng nữa thì sao!" Từ Hiếu Nhân hỏi.

Vu Tình tiếp tục nói: "Lúc trước cha con được bồi thường mấy trăm đồng, lần trước mẹ còn đào được một củ nhân sâm hoang dã bán được mấy trăm đồng, hơn nữa tiền tiết kiệm trước đó cũng được hơn một ngàn đồng một chút. Một ngàn đồng còn lại là mẹ mượn của chủ tiệm mà chị dâu con làm, cho nên phải bán được hết những bộ quần áo này, bằng không chúng ta không chỉ nợ hơn một ngàn đồng mà còn phải bồi thường mấy ngàn đồng trước đó.” Vu Tình mặt mày ủ rũ nói.

Lần này Từ Hiếu Nhân hoảng sợ, lập tức có một loại áp lực rất lớn: "Mẹ, mẹ yên tâm, cho dù con không ăn không uống cũng phải bán hết chỗ quần áo này.”

Vu Tình cười cười, thật ra là không nợ ai cả, có điều tiền mà một tháng tiệm cơm kiếm được cô đều tiêu hết trong lần này rồi.

"Bác gái, hai người muốn ăn gì ạ?”

Vu Tình nhìn thực đơn, gọi một phần sủi cảo tôm, sau đó đưa thực đơn cho Từ Hiếu Nhân: "Con xem con muốn ăn gì?”

Sao Từ Hiếu Nhân còn dám tiêu tiền chứ, đang nợ người ta một ngàn đồng, nếu còn chưa trả xong sao có thể yên tâm ăn uống được.

Anh ấy nhìn đồ ăn trên thực đơn, trong lòng càng khó chịu như nhỏ máu, cuối cùng chọn một phần mì chay xào rẻ nhất.

Nhân viên phục vụ cầm thực đơn rời đi, Từ Hiếu Nhân nhìn Vu Tình không nhịn được nói: "Mẹ, sao cơm bên này đắt vậy ạ, một phần mì chay xào đã mất tám hào, một phần mì chay bên chúng ta cũng chỉ mất ba hào thôi.”

Ăn cơm xong, sắc trời đã có chút tối đen, Từ Hiếu Nhân cầm ba cái túi đi theo phía sau Vu Tình, hai người trực tiếp đi đến ga xe lửa.

Đến nhà ga, Vu Tình mua vé xong, hai người liền lên xe.

"Mẹ, mẹ mua vé vào nội thành sao ạ, chúng ta không về nhà sao?" Từ Hiếu Nhân hỏi.

"Về nhà nhiều quần áo như vậy bán kiểu gì, bên chúng ta có mấy người có tiền đâu, nội thành thì khác, nơi đó tiêu thụ cao, người có tiền cũng nhiều, đến đó chắc chắn sẽ dễ bán.”

Từ Hiếu Nhân gật đầu, bán quần áo còn phải chú ý nhiều như vậy, anh ta đã ghi nhớ kỹ những kiến thức mấy ngày nay học ở trong lòng rồi.

Đi xe từ nhà ga đến đây không đông, không bị loạn, bây giờ đi ngược về trên xe lại có rất nhiều người, rất lộn xộn.

Vu Tình vừa mới ngồi xuống liền nhanh chóng bịt mũi lại, lần này trên xe quá loạn, hơn nữa còn hôi thối.

Nhiều người táy máy, Vu Tình nắm chặt túi xách trong tay, lại lẩm bẩm ở bên tai Từ Hiếu Nhân vài tiếng.

Từ Hiếu Nhân lập tức ngồi thẳng người, nắm chặt túi xách trong tay.

Lần này hai người vẫn thay phiên nhau ngủ, đợi đến khi ra khỏi tỉnh Vân Thanh, người trên xe đã xuống hơn một nửa, mùi phân gà lúc trước cũng tan đi.

Lúc Vu Tình ăn xong đồ ăn mang đi, lần này đến trạm xe lửa gấp gáp, cô không mang theo thức ăn, ngủ đến nửa đêm, bụng cô truyền đến tiếng kêu ùng ục.

Từ Hiếu Nhân cũng có chút đói bụng: "Mẹ, mẹ đói không? Con đói rồi ạ.”

Vừa vặn người bán cơm hộp đi ngang qua, Vu Tình trực tiếp mua hai phần cơm.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, cơm hộp trên xe lửa rất khó ăn, Vu Tình nhịn cảm giác buồn nôn ăn mấy miếng liền không ăn nổi nữa.

Từ Hiếu Nhân thật sự rất đói bụng, buổi chiều ở tiệm cơm mua một phần mì anh ấy không để ý có phân suất nhiều suất ít, trực tiếp gọi suất ít.

Anh ta ăn không đủ no, hiện giờ ăn cơm hộp, mặc dù khó ăn, nhưng vẫn ăn hết.

"Mẹ, mẹ không ăn sao ạ?”

"Không ăn, con ăn đi!”

Từ Hiếu Nhân nghe xong lời này, có chút tiếc, cơm ở Vân Thanh rất đắt, không ăn thì quá lãng phí.

Anh ấy tiếp tục ăn hết phần của Vu Tình.

Ba ngày trên xe Vu Tình đều dựa vào ăn trứng gà, chỉ có cái này ăn mới thấy không khó ăn.

Đến thành phố Hứa Châu, Vu Tình và Từ Hiếu Nhân xách túi vội vàng xuống xe, hai người đi thẳng đến tiệm cơm.

"Mẹ, mẹ chậm một chút!" Từ Hiếu Nhân cầm ba cái túi đi theo phía sau Vu Tình nói.

Vu Tình cầm một cái nhỏ nhất, thoải mái hơn rất nhiều, sắc mặt cô có chút trắng bệch: "Hiếu Nhân con chạy nhanh một chút, mẹ đói lắm rồi, đồ trên xe lửa quá khó ăn. Mẹ đã không ăn gì mấy ngày nay, mỗi ngày đều ăn trứng đến buồn nôn rồi.”

Lần sau khi trở về, phải mua một số món ở địa phương rồi mang theo lên xe, lần này coi như nhớ đời.

Đến tiệm cơm, Vu Tình kích động: "Phục vụ, có món gì ngon không?”

"Chị gái, chị muốn ăn gì?" Nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho Vu Tình.

Nhận lấy thực đơn, Vu Tình chỉ muốn ăn chút gì cay cho kí©h thí©ɧ, cô trực tiếp gọi một món xào, lại thêm một phần cơm.

Từ Hiếu Nhân cũng gọi một phần cơm.

"Mẹ, chúng ta còn bao nhiêu tiền nữa ạ? Chúng ta phải bán hết quần áo trong ngày hôm nay sao? Nếu không bán được thì chúng ta sẽ ở đâu?" Từ Hiếu Nhân liên tiếp hỏi.

Vu Tình uống một ngụm nước lúc này mới chậm rãi nói: "Còn dư một trăm đồng, nhiều quần áo như vậy chắc phải bán trong mấy ngày, đến lúc đó chúng ta tìm nhà nghỉ ở trước.”

Vừa nghe thấy nhà nghỉ, sắc mặt Từ Hiếu Nhân có chút khó chịu, anh ấy từng nghe nói, phòng ở bên ngoài rất đắt, ở một đêm phải mất vài đồng.