Chương 151

Người phụ nữ nói xong liền ôm đứa nhỏ vội vàng rời đi.

Trịnh Vệ Nam nhìn người phụ nữ đi vào nhà vệ sinh lúc này mới thu hồi tầm mắt, nhìn Vu Tình trực tiếp lấy thẻ cảnh sát của mình ra: "Chị dâu, chỗ khả nghi của người phụ nữ này chị cũng đã nhìn ra rồi. Lần này em tới để điều tra người phụ nữ này, hy vọng chị dâu có thể phối hợp với em một chút, không nên đánh rắn động cỏ.”

Vu Tình vừa nghe vậy lập tức hiểu chuyện gì xảy ra, ngoan ngoãn ngồi tại chỗ không nói gì nữa.

Từ Hiếu Nhân vừa rồi còn có chút mệt mỏi, hiện giờ nghe xong lời này lập tức không còn buồn ngủ nữa, ánh mắt trừng tròn vo có chút bối rối.

Không lâu sau, người phụ nữ ôm cháu trai trở về.

Vu Tình làm bộ như không có việc gì nhắm mắt lại.

Từ Hiếu Nhân có chút sợ hãi cũng nhắm hai mắt lại theo, đợi đến khi anh ấy tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Trịnh Vệ Nam và người phụ nữ kia đâu nữa.

"Mẹ, mẹ, chúng ta đến trạm rồi, chú kia cùng người phụ nữ ấy cũng không thấy đâu nữa." Từ Hiếu Nhân mở mắt sốt ruột hô.

Vu Tình lập tức bừng tỉnh, nhìn nhìn đối diện trống rỗng, cô đứng dậy dụi dụi mắt dẫn Từ Hiếu Nhân xuống xe.

Vừa mới tiến vào nội thành tỉnh Vân Thanh, Từ Hiếu Nhân đã kinh ngạc đến không ngậm miệng lại được: "Mẹ, đây là tỉnh Vân Thanh sao, náo nhiệt như vậy ạ?”

Sự phồn vinh của Vân Thanh bên này ở bên các cô không thể so sánh được.

Lúc trước Vu Tình cũng nghe nói phương nam kinh doanh tương đối nhiều, giàu có hơn bên các cô rất nhiều, nhưng sự khác biệt này cũng quá lớn rồi.

Chưa nói đến những tòa nhà cao tầng ở tỉnh Vân Thanh, người trên đường phố ăn mặc cũng rất thời thượng, quả thực là quá khác biệt so với bên các cô.

Lần này chắc chắn có thể kiếm được nhiều tiền, Vu Tình vui sướиɠ ở trong lòng, trực tiếp chạy về phía chợ bán buôn tỉnh Vân Thanh đời sau.

"Mẹ, mẹ đã từng đến đây chưa?" Từ Hiếu Nhân có chút tò mò, nhìn mẹ của anh ấy giống như rất hiểu rõ bên này vậy.

Vu Tình cười nói: "Trước khi mẹ đi đã hỏi thăm qua rồi, cũng hiểu sơ qua đôi chút.”

Từ Hiếu Nhân nghe xong có chút bội phục mẹ của anh ấy, chuyện gì cũng làm tốt phần kế hoạch.

Hai người đến chợ bán buôn liền nhìn thấy không ít người bày bán quần áo, lúc trước Vu Tình đã muốn bán buôn quần áo, nhưng quần áo lợi nhuận cao nên chi phí cũng không rẻ, chạy tới chạy lui như vậy còn phiền toái.

Nếu mua ít thì không bõ, hiện giờ trong tay có tiền, có thể mua thêm một ít mang về bán.

"Mẹ, con nhìn quần áo nhà kia không tệ, nhìn rất đẹp!" Từ Hiếu Nhân chỉ vào một sạp hàng dựa vào cột nhà nói.

Vu Tình nhìn theo phía anh ấy chỉ, cũng nhìn thấy quần áo nhà này không giống nhau, cô đi theo Từ Hiếu Nhân tới.

"Anh trai là người biết gây chú ý nha, tôi thấy quần áo nhà người ta đều đặt lên kệ, nhà anh lại treo lên." Vu Tình cười hì hì nói.

Anh trai kia cười thật thà: "Mua quần áo là mua chất lượng và kiểu dáng, đặt quần áo lộn xộn lên nhau, sao người ta có thể nhìn thấy chỗ đẹp của bộ quần áo này chứ. Em gái có mắt nhìn tốt đấy, quần áo này của chúng tôi không phải nói quá, chất lượng và kiểu dáng đều là tốt nhất bên chúng tôi, không tin cô đi xem xung quanh một lát đi. Phong cách này của tôi còn để xuất khẩu ra nước ngoài, giá có thể hơi đắt hơn một chút so với nhà người ta.”

Vu Tình gật đầu, đưa tay sờ sờ áo len trước người, áo len này dùng sợi len để làm, sờ rất mềm mại.

Mềm mại hơn rất nhiều so với áo len cô vừa nhìn.

Cả màu sắc và phong cách đều đẹp hơn rất nhiều.

Màu vải bên các cô đại đa số đều là màu lam đen, một ít màu tương đối tối, còn không có màu trắng và màu mix.

Bây giờ là mùa thu, là thời gian thích hợp để mặc áo len, mua áo len là thích hợp nhất.

"Ông chủ, áo len này bán thế nào vậy?" Vu Tình cầm một cái áo len màu trắng trong tay hỏi.

"Cô muốn mua lẻ hay sỉ?”

"Mua sỉ, tôi muốn mua nhiều, anh nói một cái giá đi.”

"Mua lẻ là mười ba đồng, mua sỉ là chín đồng." Ông chủ nói với một nụ cười.

Vu Tình nhíu mày, các quầy hàng khác cô cũng hỏi thăm qua rồi, một món đồ màu sắc giống nhau như vậy cũng chỉ cần năm đến sáu đồng mà thôi, nhà này trực tiếp muốn chín đồng, cái này cũng quá đắt rồi.

"Ông chủ, ông cướp tiền à!" Từ Hiếu Nhân trực tiếp thốt ra.

Ông chủ kia cười ha ha không tức giận, trực tiếp ngồi trở về: "Quần áo của tôi tốt hơn so với người ta, hơn nữa kiểu dáng cậu cũng nhìn thấy rồi, cũng đẹp hơn người khác một bậc, chỉ có giá này, rẻ hơn nữa tôi sẽ lỗ mất.”

Vu Tình lại cẩn thận nhìn thoáng qua quần áo, trong lòng vẫn rất thích, lấy loại này về bên các cô bán tuyệt đối có thể bán được.

"Ông chủ, mấy màu sắc của kiểu dáng này anh đều lấy ra cho tôi xem một chút, còn có cái cổ viền ren màu trắng này tôi cũng lấy, loại cổ bẻ này tôi cũng lấy.”

Ông chủ vừa nghe thấy vậy thì vui mừng, lập tức lấy một cái túi lớn từ dưới sạp ra, trong túi đều là quần áo kiểu dáng này.

Vu Tình trải phẳng quần áo, cái nào cái nấy đều rất đẹp, áo len màu trắng may hoa màu đen, áo cổ bẻ có thể mặc ra ngoài, đợi đến khi thời tiết se lạnh sẽ mặc vào bên trong, đến lúc đó còn có thể dùng làm khăn quàng cổ.

Phong cách này hoàn toàn dễ bán, mua về là quá tốt.

Vu Tình cầm màu trắng còn có màu xanh da trời và màu hồng nhạt, không giống với màu xanh đậm nặng nề, mấy màu sắc này mặc trên người có vẻ càng thêm trẻ trung đầy sức sống, tuyệt đối được các cô gái yêu thích.

"Hiếu Nhân, con cảm thấy bộ quần áo này đẹp không?" Vu Tình đưa cho Từ Hiếu Nhân xem, muốn nhìn xem mắt nhìn của thằng nhóc này thế nào.

"Con cảm thấy rất đẹp, mẹ, chúng ta có mua một ít quần áo nam về bán không ạ? Con thấy quần áo nam ở đây cũng rất đẹp." Ánh mắt Từ Hiếu Nhân nhìn chằm chằm đồ nam ở trên sạp.

Vu Tình nhìn theo ánh mắt của anh ấy liền nhìn thấy trong một đống quần áo xen lẫn mấy cái áo len nam.

"Quần áo nam thì có rất nhiều, chủ yếu là đàn ông không để ý đến ăn mặc lắm, không thích quần áo như phụ nữ nên tôi chỉ nhập về một ít như vậy thôi." Ông chủ giải thích.

Quần áo nam không dễ bán, ông ta cũng không nhập nhiều quần áo nam lắm, quần áo này đã đặt ở đây rất lâu rồi, không bán được ông ta thật sự sẽ lỗ mất.

Nhìn Vu Tình, ánh mắt của người đàn ông sáng lên, cười nói: "Em gái à, quần áo này chất lượng tốt, kiểu dáng đẹp, nếu cô mua thì tôi sẽ để cho cô rẻ hơn một chút.”

"Rẻ hơn bao nhiêu?" Vu Tình hỏi.

Người đàn ông suy nghĩ một chút nói: "Tôi bán lẻ là mười lăm đồng, bán sỉ cho cô cũng là chín đồng đi.”

Vu Tình đưa tay sờ sờ quần áo liền sờ thấy một tầng bụi bặm, hiển nhiên là đã lâu không có ai đυ.ng qua, cô nhướng mày: "Anh trai à, tôi thấy quần áo này của anh hẳn là đã để ở đây lâu rồi nhưng không bán được đúng không?”

Sắc mặt người đàn ông hơi đỏ lên một chút: "Thôi được, tôi cũng không gạt em gái, quần áo này của tôi cũng để đây lâu rồi, chủ yếu là thị trường bán buôn rất ít mua quần áo nam, nếu cô thực sự muốn, vậy tôi để cho cô một cái tám đồng.”

"Bảy đồng!”

"Em gái, cô cướp tiền à! Không thể bẫy người như vậy chứ." Người đàn ông nóng nảy.

Vu Tình cười hắc hắc: "Anh trai, quần áo này của anh vẫn để đây bán không được không phải là sẽ mất tiền sao? Tôi mua lại tốt xấu gì cũng bảo toàn vốn.”