Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 150

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm ngày hôm sau, Vu Tình liền dẫn theo Từ Hiếu Nhân đến nhà đội trưởng, thư giới thiệu rất quan trọng, nếu không có thư giới thiệu, đi ra bên ngoài sẽ bị bắt.

Có thư giới thiệu tương đương với chứng minh thư nhân dân, Từ Kiến Quốc làm thư giới thiệu cho Vu Tình xong.

Lúc này hai người mới đi thẳng lên trấn, đến trấn, đầu tiên Vu Tình đi tìm bác bảo vệ ở trường học, bảo ông ấy gọi Hiếu Minh và Tuyết Hoa giúp.

Vu Tình tạm biệt Hiếu Minh cùng Tuyết Hoa rồi mới ngồi xe buýt đi vào nội thành rồi ngồi tàu hỏa.

Lúc hai người đến thành phố đã là giữa trưa, tùy tiện ăn một bữa, hai người mua vé xe liền lên tàu.

Tàu khởi hành lúc 2 giờ chiều, chỉ còn nửa giờ nữa là đến giờ khởi hành.

Hai người lên xe, Hiếu Nhân tinh mắt tìm được vị trí ngồi rất nhanh, vị trí của hai người là cạnh nhau.

Lúc hai người lên xe lửa, bên cạnh vẫn chưa có người.

Buổi sáng Vu Tình dậy sớm, các cô phải ngồi ở trên tàu hai ngày hai đêm, đồ ăn trên tàu không ngon còn đắt nữa, Vu Tình ghét bỏ không sạch sẽ, nên tự mình dậy sớm làm mấy cái bánh.

Lúc này cô cảm thấy hơi buồn ngủ, nhắm mắt lại rồi ngủ thϊếp đi.

Đợi đến khi cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã tối sầm, đối diện là một người phụ nữ đang ôm cháu, còn có một người đàn ông trung niên.

Vu Tình quan sát một chút liền mở mắt ra, nhìn thời gian trong Thương Thành đã là bảy giờ tối.

Vừa vặn lúc này bụng Từ Hiếu Nhân ùng ục kêu lên.

Vu Tình nhìn anh ấy một cái lấy bọc đồ của mình ra: "Đói bụng rồi đúng không, buổi sáng mẹ có làm bánh bột ngô, còn có thịt đóng hộp lần trước thím Hoài Anh đưa cho mẹ cũng mang theo.”

Lấy hộp thịt và bánh bột ngô ra, Từ Hiếu Nhân liền ăn không khách khí..

"Mẹ, cái này là gì vậy?" Từ Hiếu Nhân cầm một cái bánh tròn nhỏ hỏi.

"Đây là bánh thịt, mẹ làm nhân thịt và hành lá." Vu Tình giải thích, hiện tại vào mùa thu không khí trở nên lạnh hơn rất nhiều nên không sợ thức ăn hỏng, cô liền làm mấy loại bánh.

Có điều thịt đóng hộp là cô mua ở Thương Thành, nhân thịt bò đóng hộp, vừa mở ra một mùi thịt lập tức xông vào mũi.

Từ Hiếu Nhân không nhịn được nuốt nước miếng.

"Con một hộp, mẹ một hộp." Vu Tình cầm một hộp đưa cho con trai.

Trước người cô cũng đặt một hộp, cầm bánh hành quét vào hộp bắt đầu ăn.

Người phụ nữ đối diện ngửi thấy mùi thơm nuốt nước miếng, nhìn Vu Tình vẻ mặt hâm mộ.

Ánh mắt nhìn thẳng về phía Vu Tình.

Vu Tình bị nhìn như vậy có chút ngượng ngùng, ngẩng đầu nhìn người phụ nữ: "Chị dâu, chị ăn cơm chưa, có muốn ăn một chút hay không?”

Người phụ nữ kia lập tức đề phòng, vội vàng lắc đầu.

Vu Tình thấy thế thần sắc có chút cổ quái nhìn thoáng qua người phụ nữ, không ăn còn nhìn mình làm gì, có điều cô cũng không nghĩ nhiều, cúi đầu tiếp tục ăn.

"Em gái, em đi đâu vậy?" Người phụ nữ tò mò hỏi.

Vu Tình nhìn diện mạo của người phụ nữ này không giống người xấu, một bộ dáng người nông dân thành thật liền cười nói: "Em đến thành phố Hứa Châu, còn chị thì sao?”

"Tôi đến thành phố **." Người phụ nữ chậm rãi buông lỏng đề phòng, lại nói thêm vài câu với Vu Tình.

Lúc ăn cơm, Vu Tình thỉnh thoảng liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ, càng nhìn cô càng tò mò.

Theo lý thuyết, đứa nhỏ ba bốn tuổi chính là tuổi thích ầm ĩ, đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ này lại rất yên tĩnh, hơn nữa ngủ rất lâu rồi cũng không nhúc nhích chút nào.

Nhìn cách ăn mặc của lão người phụ nữ này, vừa nhìn đã biết là người nghèo khổ, cậu bé ngửi thấy mùi thịt cũng không ầm ĩ, còn ngủ ngon như vậy.

Nếu như là Hạo Viễn nhà cô ngửi thấy mùi thơm, sớm đã khóc đến chảy nước mũi rồi.

Vu Tình cảm thán một phen, đứa bé này được giáo dục tốt thật đấy.

Ăn no bụng xong, Vu Tình nhàn rỗi không có việc gì làm, nhìn Hiếu Nhân nhỏ giọng nói: "Con mệt chưa, mệt rồi thì ngủ một lát đi, mẹ trông cho.”

Từ Hiếu Nhân gật gật đầu, nhắm mắt lại liền ngủ thϊếp đi.

Vu Tình ngồi ở chỗ có thể nhìn ra ngoài cửa sổ, Từ Hiếu Nhân vừa ngủ liền ngủ đến hơn nửa đêm, anh ấy đột nhiên tỉnh lại, dụi dụi mắt mới phát hiện ra mình đang ở trên xe lửa.

"Mẹ, mẹ ngủ một lát đi, con trông cho ạ." Từ Hiếu Nhân nhìn Vu Tình vội vàng nói.

Vu Tình gật gật đầu có chút buồn ngủ, nghiêng đầu tựa vào ghế ngồi, mặt mày cô vừa nhấc lên liền nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng người phụ nữ đối diện vẫn còn đang ngủ.

Trong lòng cô lập tức có chút đề phòng, đứa nhỏ có thể ngủ cũng không thể ngủ lâu mà không tỉnh một lần như vậy được.

Không cần ăn và không cần đi vệ sinh sao?

Không phải cô thích xen vào việc của người khác, cô sợ lỡ như người phụ nữ này là buôn người thì phải làm sao.

Vu Tình nhìn người phụ nữ hỏi: "Chị dâu, đứa nhỏ nhà chị ngủ giỏi nhỉ?”

Trong ánh mắt của người phụ nữ hiện lên một tia bối rối, rất nhanh cười nói: "Đứa nhỏ đang tuổi phát triển, thích ngủ nhất, hôm qua sinh bệnh ầm ĩ cả đêm, hôm nay đã mệt lắm rồi!”

Vu Tình còn muốn tiếp tục hỏi vài câu, người đàn ông ngồi đối diện dùng chân đá Vu Tình một cái.

Vu Tình sửng sốt, lập tức ngẩng đầu lên.

Người đàn ông trừng mắt với Vu Tình ý bảo cô câm miệng.

Lần này Vu Tình càng sững người, có ý gì.

"Chị dâu nhìn có chút quen mắt nha? Tôi vừa nghe chị nói đến thành phố Hứa Châu? Vậy chị có biết trấn Tây Trần không." Người đàn ông hỏi.

Từ Hiếu Nhân vừa nghe vậy lập tức cười nói: "Chú à, chú cũng là người trấn Tây Trần sao ạ? Vậy chú có biết vịnh nhà họ Từ không?”

Người đàn ông vừa nghe, sắc mặt lạnh lùng mang theo một tia hữu hảo: "Cháu là người ở vịnh nhà họ Từ sao, vậy cháu có biết Từ Thừa Diên không?”

"Đó là cha của cháu, chú biết cha cháu sao?" Từ Hiếu Nhân có chút tò mò hỏi.

Người đàn ông không nghĩ tới cậu trai đối diện thật sự là con trai của anh Thừa Diên, anh ta đã cảm thấy bộ dáng cậu nhóc này có chút giống Thừa Diên mà.

Người đàn ông nhìn Từ Hiếu Nhân với vẻ mặt kinh hỉ: "Vậy cháu là Hiếu Nghĩa hay là Hiếu Nhân vậy!”

Vu Tình có chút kinh ngạc, ngồi xe lửa còn có thể gặp được người quen của chồng nguyên chủ.

"Cháu là Hiếu Nhân, chú biết cháu sao ạ?" Từ Hiếu Nhân ngượng ngùng gãi gãi đầu, đối với người đối diện tràn ngập xa lạ, anh ấy không nhớ rõ người này.

Người đàn ông gật đầu, sau đó nhìn về phía Vu Tình nói: "Chị dâu, em tên là Trịnh Vệ Nam, lúc Hiếu Nhân còn nhỏ em đã đến nhà chị rồi, sau đó làm việc ở xa cũng không đến lần nào nữa. Có lẽ chị không quen em lắm, nhưng em và anh Thừa Diên từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, em vừa mới làm việc từ bên ngoài trở về, dạo này anh Thừa Diên có khỏe không?”

Nhắc tới Từ Thừa Diên, mặt Từ Hiếu Nhân tối sầm lại, môi nhúc nhích nói: "Cha cháu mất rồi ạ.”

"Mất rồi sao?" Trịnh Vệ Nam không biết làm sao: "Chuyện gì xảy ra vậy, sao anh Thừa Diên lại mất, lúc trước em liên lạc với anh ấy không phải người vẫn còn khỏe hay sao?”

Trong giọng nói của Vu Tình mang theo một tia lạnh lẽo: "Lên núi đào tảng đá bị tảng đá đè chết.”

Trịnh Vệ Nam giật mình, sau đó có chút khó chịu, anh ta còn từng hẹn anh Thừa Diên trở về sẽ cùng nhau uống một chén rượu, sao người đột nhiên lại không còn nữa rồi.

"Người anh em à, tôi muốn đi vệ sinh một lát." Người phụ nữ ôm cháu trai nói.

Vu Tình nhìn đứa nhỏ trong lòng bà ta càng cảm thấy kỳ quái, người phụ nữ này đã đứng dậy mà đứa nhỏ vẫn không động đậy chút nào.

Sắc mặt đứa nhỏ vẫn bình thường, vậy chỉ có thể là bị cho uống thuốc.

"Chị dâu, chị đi vệ sinh ôm đứa bé đi làm gì vậy, để em ôm giúp cho?”

Người phụ nữ vội vàng lắc đầu: "Cảm ơn em gái, tôi tự ôm được.”
« Chương TrướcChương Tiếp »