Chương 148

Vu Tình cười cười cùng Từ Hiếu Nhân về nhà.

Đến nhà, Từ Hiếu Nghĩa vẻ mặt tò mò: "Mẹ, mẹ và em hai thật sự muốn đi làm ăn sao?”

Từ Hiếu Nhân cười hắc hắc, trong mắt đều mang theo hào quang: "Anh cả, em muốn đi cùng mẹ.”

Từ Hiếu Nghĩa nghe xong nhàn nhạt đáp lại một tiếng.

Vu Tình lập tức nhìn ra Từ Hiếu Nghĩa có gì đó không đúng, nhìn anh ta nói: "Thằng cả, sau khi mẹ và Hiếu Nhân đi, trong nhà dựa vào con, còn có chuyện thu mua rau cũng sẽ giao cho con làm, con có thể làm được không?”

Từ Hiếu Nghĩa kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Mẹ, mẹ để con thu mua rau sao?”

Anh ta có thể làm được không? Anh ta không thông minh bằng em hai, lại không học giỏi như em ba, Từ Hiếu Nghĩa có chút khϊếp đảm.

Mấy ngày nay mọi người đều có việc làm, anh ta cảm thấy có chút khó chịu, nhưng mẹ anh ta thật sự để anh ta làm, anh ta lại không dám.

Vu Tình gật đầu: "Đúng, con làm đi.”

Hiện giờ người trong nhà đều có việc làm cả, chỉ có Từ Hiếu Nghĩa còn đang làm việc ở ngoài ruộng, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ nhiều, mượn cơ hội này Vu Tình trực tiếp nói: "Hiếu Nghĩa, vợ con nấu cơm ngon biết bao chính con cũng biết, mẹ muốn đợi đến năm sau nhà mình cũng mở một tiệm cơm. Đến lúc đó Lý Mai nấu cơm, con chạy xung quanh đi thu mua nguyên liệu nấu ăn.”

Từ Hiếu Nghĩa cảm giác đầu óc có chút bối rối: "Mẹ, nhà mình muốn mở tiệm cơm sao ạ? Vậy phải mất rất nhiều tiền đó, chúng ta có tiền không?”

"Không có tiền thì bây giờ đi kiếm là được." Vu Tình cười nói.

Từ Hiếu Nghĩa thật thà gãi gãi đầu: "Mẹ, mẹ và em hai cứ việc đi đi ạ, việc trong nhà giao cho con.”

Buổi tối khi Lý Mai trở về, Vu Tình cũng nói cho cô ấy biết về chuyện sẽ đi xa vài ngày.

Lý Mai vừa nghe lập tức nói: "Mẹ, vậy con đưa Hà Diệp và Hạo Viễn đến nhà mẹ đẻ con vậy, vừa vặn ngày mai con được nghỉ, để mẹ con trông hộ.”

Vu Tình suy nghĩ thấy cũng được, Hà Diệp và Hạo Viễn còn quá nhỏ, ở nhà cũng không yên tâm, đưa đến nhà mẹ đẻ Lý Mai càng thích hợp hơn: "Được rồi, ngày mai mua ít đồ mang về bên nhà mẹ con.”

Vu Tình nói xong lấy hai đồng từ trong túi ra đưa cho Lý Mai.

Lý Mai vội vàng xua tay lắc đầu: "Mẹ, con có tiền ạ, không thể lấy của mẹ được."

“Con có bao nhiêu tiền chứ, vẫn chưa được phát tiền lương mà, cầm lấy đi." Vu Tình trực tiếp nhét cho Lý Mai, xoay người trở về phòng.

Lý Mai cảm kích nhìn bóng lưng Vu Tình, trong lòng tính toán chờ phát lương sẽ đưa toàn bộ tiền cho mẹ chồng dùng.

Sáng sớm ngày hôm sau Lý Mai liền dẫn hai đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ.

Vu Tình đi đến cửa hàng nhỏ ở cổng thôn mua một ít hoa quả, lại cầm một con thỏ rừng cũng đi về phía nhà mẹ đẻ.

Vừa đến cửa lớn nhà họ Vu, Vu Tình liền nhìn thấy dì Triệu Lan và em gái Vu Tinh Tinh của cô cũng ở trong nhà.

Cô mang theo thỏ và trái cây cười vào sân.

Vu Tinh Tinh thân mật chạy tới, kéo cánh tay Vu Tình lại, khi mọi người không nhìn thấy, sắc mặt cô ta thay đổi lớn, trừng mắt nhìn khó hiểu: "Chị, chị mang đồ này cho mẹ sao?”

Vu Tình gật đầu: "Đúng vậy!”

Vu Tinh Tinh vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi: "Chị, chị mang cho bà ấy những thứ này làm gì, mẹ còn nợ chị nhiều như vậy, còn có mặt mũi ăn đồ mà chị cầm đến sao?”

Giọng nói Vu Tinh Tinh không lớn cũng không nhỏ, vừa vặn rơi vào trong tai mấy người trong sân.

Dì út của Vu Tình - Triệu Lan cũng bĩu môi, châm ngòi ly gián nói: "Vu Tình, tới thì tới thôi còn cầm theo gì thế, lúc trước mẹ cháu vì hai đứa em trai của cháu mà bán cháu đi đó. Bọn họ còn không biết xấu hổ ăn đồ của cháu cầm đến, đồ cứ để đó đi, đợi lát nữa dì mang về.”

Vu Tình bị da mặt dày của bà ta làm cho kinh ngạc, cho dù cha mẹ nguyên chủ bán nguyên chủ, nhưng có liên quan gì đến người phụ nữ này.

"Dì út, đây là thứ cháu cầm đến cho mẹ cháu, dì lấy về có thích hợp không vậy?”

"Sao lại không thích hợp, dì chính là dì của cháu mà!" Triệu Lan trừng mắt nói.

Ánh mắt lạnh lùng của Vu Tình nhìn Triệu Lan: "Dì là dì của cháu, dì đã từng làm gì cho cháu chưa, mẹ cháu tốt xấu gì cũng sinh ra cháu, lúc trước mẹ cháu đưa cháu đến nhà họ Từ cũng là vì muốn tốt cho cháu, bằng không cháu ở nhà cũng chết đói.”

Triệu Lan kinh ngạc, con nhóc chết tiệt này thông minh từ lúc nào vậy, lúc trước con nhóc này ngu ngốc đối đãi với chị gái của bà ta như kẻ thù.

Bà ta đã chiếm được không ít tiện nghi, mỗi lần đến nhà chị gái bà ta xem náo nhiệt thế nào cũng không đủ.

"Vu Tình, không phải cháu thân thiết với dì út nhất sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?" Triệu Lan hỏi.

Vu Tình liếc mắt nhìn Triệu Lan mở miệng nói: "Lúc trước đầu óc cháu bị lừa đá, không phân biệt được cái nào tốt cái nào xấu, hôm nay đã suy nghĩ rõ ràng rồi mà thôi.”

Lời này vừa nói ra Triệu Lan không vui, chỉ vào Vu Tình hỏi: "Ý này của mày là tao đối xử không tốt với mày sao, được lắm, đồ ăn cháo đá bát, uổng phí mấy năm nay tao thương mày vô ích.”

Vu Tình muốn bật cười: "Dì út à, dì nói dì đối xử tốt với cháu, dì cho cháu ăn hay là cho cháu tiền tiêu.”

"Vu Tình, nhất định phải cho mày thứ gì đó mới là tốt sao, mấy năm nay uổng công tao nói tốt giúp mày." Triệu Lan thở phì phò nói.

Vu Tình nâng mắt lên liếc nhìn Triệu Lan một cái: "Vậy cháu cảm ơn dì út đã nói lời tốt giúp cháu, lừa gạt cháu không ít thứ.”

Triệu Lan tức giận dậm chân, nhìn về phía Triệu Hồng hô: "Chị, chị nhìn con gái tốt của chị đi, đây là muốn tức chết em à!”

Triệu Hồng lạnh lùng nhìn tất cả không nói gì, con gái ghi hận bà ấy như vậy cũng không thể thiếu công lao của em gái bà ấy.

Nhưng Triệu Lan là em gái của bà ấy, bà ấy tức giận cũng không thể đuổi người ra ngoài được, hiện giờ nhìn thấy bà ta bị nghẹn, Triệu Hồng vui muốn chết.

"Lan Lan, chị cảm thấy con gái chị nói cũng đúng mà! Ngược lại một mình em gây xích mích giữa chị và con gái chị, em còn coi chị là chị ruột sao?" Triệu Hồng tức giận hỏi.

Triệu Lan lập tức ngậm miệng lại.

Vu Tinh Tinh nhìn một màn này không biết giúp ai.

"Chị ơi, chị sao vậy? Có phải mẹ đã nói gì với chị không?" Vu Tinh Tinh đi tới trước mặt chị gái nhà mình, nhỏ giọng hỏi.

Thừa dịp này, Vu Tình cũng không muốn bị người khác lợi dụng, nhìn Vu Tinh Tinh mở miệng nói: "Mẹ không nói gì với chị. Là chính chị ngộ nhận ra, mấy năm nay mẹ chúng ta tận tâm tận lực đều là vì gia đình chúng ta, cuộc sống của chúng ta vốn không tốt lắm, cha mẹ đã cố gắng làm tất cả những gì có thể làm rồi. Làm sao chúng ta có thể yêu cầu cha mẹ làm một số chuyện không thể hoàn thành được. So với sự thật của dì út, chị cảm thấy quan hệ giữa mẹ và chị rất tốt, ít nhất mẹ chúng ta không có trọng nam khinh nữ, không có lấy chúng ta ra để đổi lấy tiền lễ hỏi." Vu Tình chọn nói thật.

Nhà Triệu Lan chỉ có một người con gái, nhưng người con gái duy nhất này cũng bị Triệu Lan lấy đi đổi tiền.

Lúc trước Vu Tình bị đổi đi cũng là bất đắc dĩ, Triệu Hồng đã cố gắng bù đắp đủ rồi.

Đối với con gái út Vu Tinh Tinh này, lúc trước kết hôn Triệu Hồng cũng không có cầm tiền lễ vật riêng, mà đưa toàn bộ cho cô ta mang về, còn tự mình bỏ tiền ra mua một ít của hồi môn cho cô ta.

Vu Tinh Tinh nghe lời Vu Tình nhất, hôm nay nghe thấy cô nói như vậy, trong lòng cảm thấy hình như là vậy.

Nhìn hai chị em Vu Tình thay đổi, Triệu Lan tức muốn chết, trừng mắt nhìn Triệu Hồng một cái, bà ta quay đầu thở phì phò rời đi.

Vu Tình thấy bà ta đi rồi, gọi Vu Tinh Tinh: "Em gái, sau này đối xử tốt với mẹ chúng ta một chút, mẹ nuôi bốn chị em chúng ta cũng không dễ dàng gì.”

Vu Tinh Tinh không được tự nhiên gật đầu.