Chương 147

Nhưng không có nghĩa là anh ấy sẽ mãi như vậy, anh ấy đã suy nghĩ kỹ rồi, anh ấy cũng dự định bắt đầu làm ăn.

Từ Phú An nhìn thấy anh ấy không còn lời nào để nói, lập tức kiêu ngạo ngẩng đầu lên, kiễng mũi chân trừng mắt nhìn Từ Hiếu Nhân: "Từ Hiếu Nhân, anh không cho Tú Lan có một cuộc sống tốt đẹp được. Nếu anh thật sự thích Tú Lan thì nên nhường cô ấy lại, chứ không phải để cô ấy đi theo anh cùng nhau chịu khổ!" Những lời này đều là em gái dạy anh ta.

Nếu một người đàn ông không thể cho một người phụ nữ có một cuộc sống tốt đẹp, vậy anh ta nên nhường người phụ nữ ấy cho một người đàn ông có khả năng.

Từ Hiếu Nhân nghe xong lời này, trong lòng lập tức có chút khó chịu, Từ Phú An nói đúng, nhưng anh ấy sẽ cho Tú Lan có một cuộc sống tốt đẹp.

Nhìn Từ Phú An, vẻ mặt Từ Hiếu Nhân chính trực: "Tất nhiên tao sẽ cho Tú Lan một cuộc sống tốt đẹp, việc này không cần mày quan tâm. Sau này dám quấy rầy Tú Lan nữa, chắc chắn tao sẽ không bỏ qua cho mày.” Từ Hiếu Nhân cảnh cáo một phen liền rời đi.

Trong lòng lại đang cân nhắc làm thế nào để làm ăn.

Trước đây anh ấy có đi tiễn em trai và em gái đi học, đi một chuyến ở trên trấn, anh ấy phát hiện ra thị trấn đã có nhiều thay đổi lớn, trước kia đường phố vắng vẻ, bây giờ đã có rất nhiều cửa hàng, còn bày rất nhiều hàng hóa.

Anh ấy nhìn hơn nửa ngày, phát hiện bán quần áo là được hoan nghênh nhất, phụ nữ đều thích làm đẹp, hơn nữa phụ nữ rất chịu tiêu tiền.

Anh ấy hỏi thăm một bộ quần áo bán buôn mấy đồng, trực tiếp có thể bán gấp đôi, nếu một ngày bán được một cái đã thu nhập được mấy đồng, còn kiếm được nhiều tiền hơn so với Từ Phú An.

Từ Hiếu Nhân về đến nhà trực tiếp tìm Vu Tình: "Mẹ, con muốn làm ăn!”

"Con suy nghĩ kỹ chưa?” Vu Tình hỏi.

Từ Hiếu Nhân vội vàng gật đầu: "Con suy nghĩ kỹ rồi, làm ăn sẽ kiếm được nhiều tiền hơn trồng trọt, hơn nữa con muốn cho mẹ một cuộc sống tốt đẹp, con cũng muốn sau này Tú Lan gả cho con cũng có thể sống một cuộc sống tốt đẹp.”

Vu Tình không biết thằng nhóc này bị cái gì kí©h thí©ɧ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt trịnh trọng của anh ấy liền biết thằng nhóc này đang nghiêm túc.

Cô gật đầu nói: "Được, vừa vặn vài ngày nữa mẹ phải đi xa nhà một chuyến, con đi với mẹ!”

"Đi xa nhà sao? Đi làm gì ạ?” Từ Hiếu Nhân có chút tò mò.

Vu Tình trợn trắng mắt: "Không phải con muốn làm ăn sao, không ra ngoài học hỏi xem người ta làm ăn thế nào à.”

"Mẹ, mẹ cũng ủng hộ con làm ăn sao!” Từ Hiếu Nhân kích động.

Vu Tình cười nói: "Không phải mẹ ủng hộ, mà mẹ của con cũng dự định làm ăn!”

Từ Hiếu Nhân vừa nghe thấy vậy khóe miệng đều cong lên: "Mẹ, sao mẹ lại nghĩ giống con vậy, vậy khi nào chúng ta đi làm ăn.”

"Chờ ngày mốt đi, ngày mai mẹ đi thăm bà ngoại con một lát, sau đó cũng phải nói việc này cho ông bà nội của con biết." Dù sao chuyện này cũng là một chuyện lớn, có lẽ cô phải đi ra ngoài mấy ngày, lỡ như cha mẹ chồng đột nhiên không thấy cô đâu, chắc chắn sẽ suy nghĩ lung tung.

Đặc biệt là người trong thôn, đến lúc đó tránh truyền ra những chuyện linh tinh.

Từ Hiếu Nhân kích động, anh ấy muốn đi làm ăn.

Từ Hiếu Nghĩa ở trong sân bổ củi, nghe thấy mẹ và em hai của anh ấy nói chuyện cũng không nói gì, vùi đầu tiếp tục làm việc.

Vu Tình và Từ Hiếu Nhân nói chuyện xong, đứng dậy đi đến nhà cũ.

Từ Hiếu Nhân sợ ông nội anh ấy không đồng ý, cũng cùng đi đến nhà cũ.

Bà cụ Từ vừa ăn cơm xong, nhìn thấy con dâu hai đến thì vui vẻ, mấy ngày trước bà ấy ôm một con chó con từ thôn bên về, vừa vặn mang về cho con dâu hai: "Vợ thằng hai, sao con lại tới đây? Mấy ngày trước mẹ tìm cho con một con chó con, con ôm về nhà nuôi lớn là có thể trông nhà.”

Vu Tình đáp một tiếng: "Mẹ, con tìm mẹ và cha nói chút chuyện.”

Bà cụ Từ vừa nghe có việc, sắc mặt trở nên ngưng trọng, hô vào trong phòng một tiếng: "Ông nó à, vợ thằng hai đến tìm chúng ta có chút việc.”

Ông cụ Từ vừa mở mắt, ngáp một cái vội vàng từ trên giường đứng lên.

"Sao vậy, có chuyện gì vậy?” Ông cụ Từ nhìn Vu Tình hỏi.

Vu Tình đi lên trước vài bước mở miệng nói: "Cha mẹ, con nghĩ ngày mốt dẫn Hiếu Nhân đi ra ngoài dạo mấy ngày, cũng muốn cân nhắc chuyện làm ăn.”

"Làm ăn?” Bà cụ Từ kinh hô một tiếng, việc làm ăn này không phải ai muốn làm cũng có thể làm, vợ thằng hai còn chưa học xong, có thể làm được sao!

Đừng làm thâm hụt tiền mua bán, lại lấy tiền của mình bồi thường vào.

Ông cụ Từ ngẩng đầu nhìn con dâu hai, tuy nói gần đây cô thay đổi không ít, nhưng làm ăn cũng không phải có chút thông minh là có thể làm được!

Cái này không chỉ cần thông minh mà còn phải biết tính toán, vợ thằng hai có thể làm được không?

"Con đi làm ăn ở đâu?" Ông cụ Từ có chút tò mò.

Vu Tình mở miệng nói: "Đi đến tỉnh Vân Thanh xem một chút.”

Cô nhớ rõ nếu không sai thì bên Vân Thanh có một chợ bán buôn, nơi đó bán đủ các loại quần áo, kiểu dáng mới lạ còn đẹp mắt, tương lai có rất nhiều cửa hàng đều lấy quần áo từ đó về bán lẻ.

Ông cụ Từ vừa nghe sắc mặt có chút khó coi: "Tỉnh Vân Thanh xa như vậy, đi tàu qua lại cũng phải ba bốn ngày rồi, một người phụ nữ như con làm ăn đến mức chạy xa như vậy làm gì? Bên này chúng ta cũng có bán sỉ quần áo, trực tiếp lấy hàng ở chỗ chúng ta không được sao, chạy xa như vậy lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết làm sao đây.”

Bà cụ Từ cũng là vẻ mặt không tình nguyện, phụ nữ đi làm ăn buôn bán làm cái gì chứ.

Hơn nữa việc làm ăn cũng đâu dễ dàng kiếm tiền như vậy.

Vợ thằng hai nghĩ quá đơn giản rồi.

"Cha, con đã hỏi thăm bên kia rồi, quần áo đẹp còn có nhiều kiểu dáng, bên chúng ta có hàng, nhưng đã có rất nhiều người lấy về bán rồi. Người ta còn là thương nhân cũ, con là người mới chắc chắn không ai nguyện ý bán, hơn nữa có đối thủ cạnh tranh quần áo này cũng không dễ bán, không bằng con đi đến tỉnh Vân Thanh, lấy quần áo độc nhất vô nhị về, đến lúc đó chắc chắn không phải tranh giành làm ăn rồi.” Vu Tình rất tự tin nói.

Mấy ngày nay cô đi chợ trong thị trấn đã xem qua, kiểu dáng quần áo không đẹp thì thôi, còn có mấy nhà bán đều giống nhau, không có kiểu dáng gì mới lạ, khách hàng người ta căn bản không mua.

Tuy rằng người hiện tại thiếu tiền, nhưng không cản trở người có tiền được, đến lúc đó cô lấy loại quần áo duy nhất về, sẽ không phải là cô tìm khách hàng, mà là khách hàng đến tìm cô.

Hơn nữa quần áo chi phí thấp, lợi nhuận cao, nếu cô đi Vân Thanh một chuyến, lấy một ít quần áo kiểu dáng mới lạ đẹp mắt về, chắc chắn bán không đến mấy cái đã lấy lại được tiền vé đi đi về về.

Ông cụ Từ lại không đồng ý: "Không được, quá xa, lỡ như con mua không bán được thì phải làm sao.”

Vu Tình chỉ là tới thông báo cho ông cụ Từ và bà cụ Từ một tiếng, về phần đồng ý hay không đồng ý cô cũng sẽ đi.

Bây giờ chính là thời cơ tốt để kiếm tiền, nếu cô bỏ lỡ thì tương lai sẽ hối hận cả đời.

Vu Tình không đàm phán với hai người nữa, dẫn Hiếu Nhân trở về.

Ông cụ Từ cho rằng Vu Tình không đi, trong lòng thả lỏng xuống.

Từ Hiếu Nhân ra khỏi nhà cũ vẻ mặt khẩn trương: "Mẹ, chúng ta không đi nữa sao?”

"Đi chứ, tại sao lại không đi, làm ăn kiếm được tiền mà không đi thì chẳng phải là kẻ ngốc sao?” Vu Tình nói.

Mặc dù tiệm cơm kiếm được tiền, nhưng nếu mọi người đi lên cao, cô không thể bị giam cầm bởi một tiệm cơm được.

Từ Hiếu Nhân có chút kinh ngạc: "Ông nội và bà nội không cho đi ạ!”

"Sao, con sợ à?” Vu Tình nhìn con trai hỏi.

Từ Hiếu Nhân lập tức đứng thẳng lắc đầu: "Con không sợ, chỉ cần có thể kiếm được tiền, con không sợ gì cả, hơn nữa không phải còn có mẹ của con ở đây sao?”