Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 146

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Văn Quyền bĩu môi, ra vẻ nhẫn nhịn làm cái gì, làm một đội trưởng giữ thanh cao cái gì, trách không được cuộc sống vẫn còn khổ haha, còn không bằng nhà bọn họ.

Từ Lan Trân thấy ông ấy cố ý không cần, lại nói một tiếng cảm ơn rồi xoay người rời đi.

Từ Văn Quyền thấy người đi rồi, ông ta cũng đi về nhà.

Từ Kiến Quốc vừa định rời đi lại nhìn thấy Vu Tình thò đầu ra xem náo nhiệt, nghĩ đến gần đây con gái ông ấy luôn bị Từ Phú An quấy rầy, ông ấy liền đi tới.

"Anh Kiến Quốc, sao anh lại tới đây!" Vu Tình vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy người đã đi tới trước mặt cô, lập tức có loại cảm giác nhìn trộm xong bị bắt tại trận.

Sắc mặt xấu hổ dẫn người vào trong sân, cô liền bảo Hà Diệp vào phòng rót chút nước.

Từ Kiến Quốc thấy thế vội vàng xua tay: "Tôi không uống nước, tôi nói chút chuyện rồi đi.”

Vu Tình nghi hoặc.

Lúc này Từ Kiến Quốc mới từ từ nói: "Gần đây con trai út của Tô Hoa tặng cho Tú Lan nhà chúng tôi một chiếc đồng hồ, tôi bảo chị dâu cô trả lại cho cậu ấy rồi. Thằng nhóc kia còn chưa hết hy vọng, mấy ngày nay vẫn quấn lấy Tú Lan.”

Vốn ông không muốn nói, nhưng dù sao thanh danh của Tú Lan cũng bị chà đạp, lỡ như để cho Hiếu Nhân nhìn thấy con bé đang ở cùng một chỗ với người con trai khác, người trẻ tuổi dễ xúc động, hai người lại mâu thuẫn thì phải làm sao.

Ông ấy không nỡ để con gái phải chịu ủy khuất.

Hơn nữa con gái không có ý gì với Từ Phú An, chuyện này một đội trưởng như ông ấy không dễ ra tay, Hiếu Nhân ra tay sẽ thích hợp hơn.

Đến lúc đó đánh nhau cũng có cách giải thích.

Vu Tình không bình tĩnh, cô đã nói mấy ngày nay Từ Phúc An nhìn thấy cô liền trốn rất nhanh, cảm giác như đã làm việc gì trái lương tâm vậy.

"Anh Kiến Quốc, việc này thì anh yên tâm, Hiếu Nhân trở về tôi sẽ nói với thằng bé.”

Từ Kiến Quốc gật đầu, xoay người muốn rời đi.

Vu Tình vội vàng gọi Từ Kiến Quốc lại: "Anh Kiến Quốc, anh chờ một chút, mấy ngày trước tôi lên trấn gặp người bán dưa hấu, dưa hấu quả nào quả nấy đều rất ngọt. Vừa vặn anh đến nhà, ôm một trái trở về nếm thử đi.”

Vốn Từ Kiến Quốc không muốn lấy, lại nhìn thấy Vu Tình ôm một quả dưa hấu to ra khỏi phòng, nhìn quả dưa hấu vừa to vừa tròn này, ông ấy cũng có chút hoảng hốt.

Một năm nay chưa được ăn dưa hấu, ông ấy cũng không khách khí, nhận lấy dưa hấu liền rời đi.

Tô Hoa đứng ở cửa lớn, nhìn thấy Từ Kiến Quốc rời đi, vẻ mặt trào phúng nói: "Tôi biết là Vu Tình cũng chả tốt đến mức nào mà, Từ Thừa Diên chết chưa được bao lâu đã không nhịn được tịch mịch rồi.”

Từ Đại Trụ nghi hoặc, ngồi ở trong sân hỏi: "Lời này của cô có ý gì, Vu Tình có tình nhân sao?”

"Còn không phải sao, còn là người trong thôn chúng ta." Tô Hoa trừng mắt nói.

Từ Đại Trụ duỗi đầu lập tức nhìn ra bên ngoài: "Đâu? Cô có thấy không? Đó là ai vậy?”

Tô Hoa thấy chồng mình muốn biết, bắt đầu ra vẻ thần bí: "Thôn chúng ta, vừa mới từ nhà chúng ta rời đi.”

"Cái gì? Vừa đi sao?" Từ Đại Trụ kinh ngạc, không phải là Kiến Quốc và Văn Quyền sao.

Hai người này ông ta nhìn ai cũng không giống mà!

"Cô đừng nói bậy, lời này không thể nói lung tung đâu." Vẻ mặt Từ Đại Trụ nghiêm túc, bịa đặt về đội trưởng, để cho người ta bắt được, còn không giày vò cô mới là lạ.

Tô Hoa hừ một tiếng: "Tôi nói bậy sao, tôi có chứng cứ đó. Lần trước tôi nhìn thấy Từ Kiến Quốc hơn nửa đêm đến nhà Vu Tình, lần này rời khỏi nhà chúng ta lại đến nhà Vu Tình, ôm một quả dưa hấu cười ha ha ra khỏi nhà cô ta. Còn có hôm chia đất nữa, tôi không tin ông ta không cho nhà Vu Tình đi cửa sau, sao có thể tất cả đều là ruộng nhất đẳng được.”

Từ Đại Trụ mắng cô ta là bà điên, Vu Tình và Từ Kiến Quốc sắp thành thông gia rồi, đi cửa sau thì làm sao.

Tô Hoa thấy ông ta không tin, thầm mắng chồng mình không có đầu óc, lắc lắc mông đi ra ngoài cửa.

Vu Tình chuẩn bị cơm trưa xong, hai anh em Từ Hiếu Nghĩa cũng về đến nhà.

Thấy Từ Hiếu Nhân trở về, Vu Tình kể chuyện Từ Kiến Quốc đã nói qua một lần.

Từ Hiếu Nhân vừa nghe thấy vậy lập tức tức giận, anh ấy đã bảo sao gần đây thằng nhóc Từ Phú An này có chút không đúng, vừa nhìn thấy anh ấy liền bỏ chạy, thì ra là chột dạ.

Càng nghĩ Từ Hiếu Nhân càng tức giận, ăn cơm trưa qua loa xong rồi nhìn Vu Tình nói: "Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến.”

Vu Tình gật đầu, có chút lo lắng nói: "Làm chuyện gì cũng đừng quá lỗ mãng, trút giận là được, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Từ Hiếu Nhân biết ý tứ của mẹ anh ấy, sau khi gật đầu liền thở phì phò rời đi.

Sau khi anh ấy ra khỏi cửa thì đi thẳng đến chỗ gần nhà Từ Kiến Quốc, quả nhiên nhìn thấy thằng nhóc Từ Phú An lén lén lút lút đi bộ ở gần đây.

"Từ Phú An, cậu đang làm gì vậy!" Từ Hiếu Nhân hô to một tiếng.

Từ Phú An nghe thấy giọng nói, quay đầu liền nhìn thấy Từ Hiếu Nhân ở phía sau, anh ta gãi gãi đầu có chút chột dạ: "Hiếu Nhân, tôi ở đây tìm đồ, sao vậy?”

Từ Hiếu Nhân tức giận, thằng nhóc này còn dám giả bộ với anh ấy.

"Con mẹ nó, mày tìm cái gì, mày nói láo." Từ Hiếu Nhân nói xong giơ nắm đấm liền xông lên.

Nhà Từ Phú An cũng không có gen cao, năm nay anh ta mười sáu tuổi, cũng chỉ cao 1m7, đối mặt với Từ Hiếu Nhân cao 1m8 cũng có chút sợ hãi.

Nhìn anh ấy vọt tới, Từ Phú An sợ tới mức giậm chân bỏ chạy.

Từ Hiếu Nhân chân dài, không đến mấy bước đã đuổi kịp Từ Phú An, một tay xách người lên giống như xách gà con.

Từ Phú An sợ tới mức giãy dụa: "Từ Hiếu Nhân anh làm cái gì vậy, mau buông tôi ra, tôi cũng không trêu chọc gì anh.”

Từ Hiếu Nhân tức đến trợn trắng mắt, nhìn thấy rừng cây bên cạnh, anh ấy liền kéo Từ Phú An vào trong rừng.

Nhìn Từ Phú An, Từ Hiếu Nhân ánh mắt hung ác: "Thằng nhóc mày muốn theo đuổi Tú Lan sao?”

Từ Phú An sợ tới mức vội vàng lắc đầu: "Không có, không thể nào, anh nghe ai nói bậy vậy?”

"Không có sao, con mẹ nó tao đều thấy hết." Từ Hiếu Nhân nói xong duỗi chân đạp vào bụng anh ta, trực tiếp đá ngã người xuống đất.

Từ Phú An không nghĩ tới Từ Hiếu Nhân lại ra tay với mình, lập tức có chút thẹn quá hóa giận, ánh mắt trừng lên: "Từ Hiếu Nhân, anh dám đánh tôi sao, mẹ nó, tôi liều mạng với anh.”

Nói xong Từ Phú An đứng lên, giương nanh múa vuốt vọt về phía Từ Hiếu Nhân.

Từ Hiếu Nhân trực tiếp nhấc chân lên đặt ở trước ngực Từ Phú An.

Từ Phú An sốt ruột, lại không chạm tới Từ Hiếu Nhân một chút nào.

"Từ Hiếu Nhân, anh, anh khinh người quá đáng, a a a, tôi sẽ không bỏ qua cho anh." Từ Phú An tức giận hô to.

Từ Hiếu Nhân nhìn anh ta không hiểu sao lại muốn cười.

"Từ Phú An, ông đây nói rõ cho mày biết, Tú Lan là người phụ nữ của tao, mẹ nó, mày còn dám dây dưa với cô ấy, tao nhất định sẽ đánh mày đến mức cha mẹ mày không nhận ra." Từ Hiếu Nhân ngẩng đầu lên nói.

Từ Phú An không tới gần Từ Hiếu Nhân được, cũng không giãy dụa vô vị, thở phì phò phun một ngụm nước bọt lên mặt đất: "Tôi nhổ, Tú Lan mới chỉ đính hôn với anh, chưa phải là kết hôn, sao lại là người phụ nữ của anh rồi. Từ Hiếu Nhân, anh là một người đàn ông kết hôn lần hai, còn là một người đàn ông chỉ biết làm việc ở ngoài đồng ruộng, anh lấy cái gì khiến Tú Lan sống tốt đây.”

Từ Hiếu Nhân cứng ngắc.

Từ Phú An càng đắc ý: "Anh có biết bây giờ một ngày tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Nói ra sẽ dọa chết anh, ông đây một ngày kiếm được ba đồng, anh thì sao, một ngày anh làm việc trên đồng ruộng có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Có lẽ còn chưa được năm hào nhỉ.”

Lời này trực tiếp khiến Từ Hiếu Nhân á khẩu không nói nên lời, anh ấy làm việc ở ngoài ruộng quả thật là như thế.
« Chương TrướcChương Tiếp »