Chương 145

"Aiya, chị còn chưa nói xong mà." Tô Hoa nhìn bóng lưng Cố Tuệ Nương rời đi sốt ruột hô.

Lại không thấy bóng dáng Cố Tuệ Nương đâu nữa.

Tô Hoa tức giận phun một ngụm nước bọt lên mặt đất, xoay người tiếp tục tìm người ở trong trấn.

Cô ta liên tục tìm mấy ngày cũng không tìm được Từ Lan Trân, Từ Lan Trân lại đột nhiên xuất hiện ở vịnh nhà họ Từ.

Lần này Từ Lan Trân đến là vì chuyện chuyển hộ khẩu.

"Lan Trân, mấy ngày nay con đi đâu vậy? Con có biết mẹ và cha con đã lo lắng đến suýt chết không?" Tô Hoa nhìn thấy Từ Lan Trân đầu tiên là sửng sốt sau đó che mặt khóc to.

Từ Đại Trụ nghe thấy vậy vội vàng chạy ra khỏi phòng, nhìn thấy Từ Lan Trân dẫn theo hai người con trai cường tráng đứng ở cổng.

Ông ta không hiểu chỉ vào hai người phía sau Từ Lan Trân hỏi: "Lan Trân, hai người này là ai vậy?”

Từ Lan Trân nhìn thoáng qua Từ Đại Trụ, trực tiếp đi tới trước bàn ngồi xuống: "Nếu tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà các người, nhất định phải dời hộ khẩu ra ngoài. Hôm nay tôi tới chính là để dời hộ khẩu, để bồi thường việc các người đã sinh ra tôi, tôi có thể cho các người một ít thù lao.”

Sắc mặt Từ Đại Trụ cứng ngắc: "Lan Trân, con đang ghi hận cha sao, lúc trước cũng là do cha bất đắc dĩ thôi. Nếu một cô gái nhỏ như con một mình dời hộ khẩu ra ngoài, không có sự giúp đỡ của anh em, lỡ như có ai bắt nạt con thì phải làm sao.”

Tô Hoa rống lên: "Đúng vậy, mẹ không đồng ý cho con dời hộ khẩu đâu, Lan Trân, con là một đứa trẻ ngoan, mẹ biết con chỉ là nhất thời giận dỗi thôi. Mấy ngày nay con ở đâu vậy, mau dọn về đi, chắc chắn mẹ sẽ đối xử tốt với con.”

Từ Lan Trân nhìn bộ dáng của hai người này, cười nhạt hừ lạnh một tiếng: "Các người có đồng ý hay không cũng không liên quan đến tôi, lúc trước đã viết văn thư. Nếu các người muốn trốn tránh, vậy tôi sẽ đi tìm đội trưởng.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Từ Đại Trụ dần dần trở nên kém hơn.

Ông ta nháy mắt với con trai cả, con trai cả lập tức lén lút muốn đi đóng cửa lớn.

Lần này Từ Lan Trân có chuẩn bị mà đến, còn không đợi Từ Phú Quý đóng cửa lại, hai người con trai cường tráng bên cạnh cô ta đã trực tiếp bắt lấy cánh tay của Từ Phú Quý.

Từ Phú Quý đau đớn hô một tiếng: "A, đau, cha cứu con!”

"Lan Trân, con có ý gì?" Từ Đại Trụ đen mặt hỏi.

Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Từ Lan Trân vang lên: "Các người còn muốn giống như lần trước sao, tôi không nghe theo liền bắt tôi lại, thật ngại quá, hai người thanh niên tôi mời đến cũng không phải ngồi không.”

"Hai anh một người ở lại đây giữ Từ Phú Quý, người kia cùng tôi đi ra ngoài một chuyến." Từ Lan Trân đứng dậy ra khỏi cửa lớn, đi về phía nhà đội trưởng.

Vì đề phòng vạn nhất, Từ Lan Trân tìm Từ Kiến Quốc, lại đi tìm Từ Văn Quyền.

Từ Văn Quyền là người thấy tiền mắt sẽ sáng lên, nhìn thấy Từ Lan Trân một thân ăn mặc không giống như trước kia, còn mang theo một bảo tiêu, trong lòng biết cô gái này đã khác rồi.

Nhìn Từ Lan Trân, Từ Văn Quyền ân cần hỏi: "Lan Trân, sao cháu lại tới đây, cháu tìm chú có chuyện gì sao?”

Từ Lan Trân nhu thuận nhìn Từ Văn Quyền nói: "Chú, cháu tìm chú xử lý chút chuyện.”

Từ Lan Trân kể qua sự việc một lần.

Từ Văn Quyền vừa nghe thấy vậy lập tức bất bình la hét: "Chuyện anh Đại Trụ làm thật không đúng đạo lý, đều là con của anh ấy, sao anh ấy có thể đối xử với cháu như vậy chứ. Lan Trân à, cháu yên tâm, chắc chắn chú sẽ nói chuyện giúp cháu, tuyệt đối cho cháu dời hộ khẩu đi.”

Từ Lan Trân cười cười: "Chú, nếu việc này thành công, nhất định cháu sẽ cảm tạ chú thật tốt.”

Từ Văn Quyền vừa nghe thấy vậy lại càng hăng hái, đi theo Từ Lan Trân đến nhà Từ Đại Trụ.

Lúc đến, Từ Kiến Quốc đã chờ sẵn, nhìn thấy Từ Lan Trân đến, mọi người đều rối rít nhìn về phía cô ta.

Từ Kiến Quốc nhìn Từ Lan Trân thở dài: "Anh Đại Trụ, lúc trước đã viết văn thư rồi, nếu Lan Trân muốn dời hộ khẩu thì anh phải nghe con bé.”

Từ Lan Trân cảm kích cười cười với Từ Kiến Quốc.

Từ Đại Trụ lập tức có chút tức giận: "Kiến Quốc, Lan Trân còn nhỏ, không có gia đình giúp đỡ, một mình ra ngoài lỡ như bị khi dễ thì phải làm sao. Tôi đây cũng là vì tốt cho con bé thôi, một cô gái đi ra ngoài sẽ nguy hiểm biết bao nhiêu.”

Từ Văn Quyền cười hắc hắc, mở miệng nói với Từ Đại Trụ: "Anh Đại Trụ, lời này không đúng nha, hiện tại phụ nữ có thể chống đỡ nửa bầu trời, huống chi là một đứa nhỏ thông minh như Lan Trân. Anh không cho Lan Trân dời hộ khẩu, không phải là có tâm tư nhỏ gì đó chứ. Lúc trước vừa nghe Lan Trân bị bắt, cả nhà các người đều muốn từ bỏ quan hệ với con bé, hiện giờ thấy con bé không có việc gì, lại không cho người rời đi, việc làm này thật không phúc hậu tý nào.”

Lời này khiến cho Từ Đại Trụ nghẹn không nói nên lời.

Từ Kiến Quốc cũng cảm thấy Từ Đại Trụ quá đáng, trái tim cô gái Lan Trân này đã bị bọn họ làm tổn thương rồi.

"Anh Đại Trụ, mau chóng lấy đồ ra, dời hộ khẩu cho Lan Trân, bằng không việc này ầm ĩ lên, không phải sẽ dễ dàng giải quyết như vậy đâu." Từ Kiến Quốc tức giận nói.

Lúc trước anh Đại Trụ làm như vậy, hẳn là phải nghĩ đến kết quả.

Sắc mặt Từ Đại Trụ trầm xuống, nhưng lại sợ sự việc ầm ĩ lớn, xoay người muốn trở về phòng.

Từ Phú Quý nóng nảy, giữ chặt cánh tay Từ Đại Trụ nói: "Lan Trân, cha mẹ nuôi cô cũng không dễ dàng gì, cô nói sẽ cho gia đình thù lao. Cô sẽ cho bao nhiêu? Cha mẹ nuôi cô lớn như vậy cũng phí rất nhiều tâm huyết đó.”

Từ Lan Trân lại càng khinh thường Từ Phú Quý vô sỉ, tâm huyết, nguyên chủ năm tuổi đã bắt đầu làm việc, mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn trâu bò.

Thật đúng là khiến cho hai vợ chồng Từ Đại Trụ phải bỏ ra không ít nha.

Nhưng bây giờ việc dời hộ khẩu quan trọng hơn, cô ta mỉm cười nói: "Năm trăm đồng.”

Từ Văn Quyền khϊếp sợ, việc buôn bán này thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy sao!

Sao cảm giác năm trăm đồng từ miệng Lan Trân nói ra giống như tờ giấy vậy.

"Không được, một ngàn đồng." Từ Phú Quý mặc cả nói.

Tô Hoa mở to con ngươi nhìn Lan Trân, một ngàn đồng cũng đáng.

Từ Lan Trân khinh bỉ: "Vậy thì một ngàn đồng.”

Từ Phú Quý không nghĩ tới cô ta dễ dàng đồng ý như vậy, lập tức có chút hối hận, muốn nâng giá cả, nhìn hai vệ sĩ ở một bên hoạt động gân cốt, anh ta lập tức sợ hãi.

"Vậy thì một ngàn đồng." Từ Phú Quý đồng ý giúp Từ Đại Trụ.

Khóe miệng Từ Lan Trân nhếch lên: "Viết một văn thư, tránh cho các người lại chối cãi.”

Khuôn mặt già nua của Từ Đại Trụ trầm xuống, biết con bé này cánh cứng rồi, thẹn quá hóa giận viết văn thư trực tiếp đưa cho Từ Lan Trân: "Tiền đâu?”

Lúc này Từ Lan Trân mới vẫy tay, vệ sĩ cầm một cái túi tới đưa cho Từ Đại Trụ.

Một ngàn đồng tiền trực tiếp đóng gói trong một túi.

Cả nhà Tô Hoa cùng Từ Đại Trụ nhìn thấy nhiều tiền như vậy, trong lòng đều muốn vui vẻ nở hoa.

Từ Đại Trụ xoay người trở về phòng, lấy hộ khẩu của một mình Từ Lan Trân ra.

Từ Lan Trân cầm hộ khẩu vẻ mặt hưng phấn, nhìn Từ Kiến Quốc và Từ Văn Quyền liên tục nói cảm ơn.

Lại lấy ra hai trăm đồng, mỗi người một trăm đồng.

Từ Văn Quyền nhìn thấy tiền cười lệch khóe miệng, nhận lấy tiền: "Lan Trân đúng là có tiền đồ, về sau đừng quên người trong thôn chúng ta nhé!”

Từ Lan Trân cười cười nói: "Chú, chắc chắn cháu sẽ không quên đâu.”

"Bác đội trưởng, bác cũng cầm lấy đi!" Từ Lan Trân đưa tiền cho Từ Kiến Quốc.

Từ Kiến Quốc lắc đầu: "Bác không lấy đâu, việc này là việc bác nên làm, cháu là một cô gái, sau này ở bên ngoài cẩn thận một chút.”