Chương 143

Vu Tình cười cười hỏi: "Chuyện tốt gì vậy?”

Từ Thừa Dũng lập tức tạo ra bộ dáng: "Em dâu, hiện tại nhà máy chúng tôi có một vị trí công nhân, tôi thấy Hiếu Minh vừa vặn phù hợp với điều kiện, có thể đi thử một lần xem sao.”

Lời này vừa nói ra, ánh mắt hai anh em Từ Hiếu Nghĩa và Từ Hiếu Nhân đều sáng lên, mấy năm nay vị trí công nhân chính là bánh bao thơm ngon đó, ăn lương thực quốc gia cấp cho, mỗi tháng đều có tiền lương cầm trong tay nữa.

Vẻ mặt Vu Tình nhàn nhạt.

Trong lúc nhất thời Từ Thừa Dũng không nắm chắc được suy nghĩ của cô: "Em dâu, vị trí này là tôi tìm rất nhiều quan hệ mới lấy được, nếu Hiếu Minh nhà cô muốn đi tôi có thể cho không.”

Vu Tình mới không thèm đâu, mấy năm nay thành tích của nhà máy sắt thép cũng không tốt, chống đỡ không tới sau tết sẽ đóng cửa, đi làm cái gì.

Nhưng cô vẫn hỏi một câu: "Còn có chuyện tốt như vậy sao?”

Từ Thừa Dũng vừa nhìn vẻ mặt của cô, nghĩ sắp thành công, lập tức cười ha ha nói: "Chuyện tốt gì haha, tôi chính là bác ruột của Hiếu Minh. Không phải cô cho Hiếu Minh đi học là vì muốn tìm cho thằng bé này một công việc tốt sau này sao! Tôi nghĩ nhà máy sắt thép là là thích hợp rồi.”

Trong lòng Vu Tình hừ lạnh một tiếng, đừng tưởng rằng cô không biết, Từ Thừa Dũng chính là sợ con trai cô thi đậu đại học sẽ có tiền đồ hơn con trai của anh ta.

"Em dâu, đây cũng là một cơ hội tốt, bỏ lỡ sẽ không còn nữa." Cố Tuệ Nương thúc giục nói.

Từ Hiếu Minh không có kích động gì đặc biệt lớn.

Ngược lại Từ Hiếu Nghĩa vẻ mặt chờ mong.

Vu Tình lắc đầu nói: "Cảm ơn anh cả và chị dâu cả, tôi vẫn muốn cho Hiếu Minh đi học.”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai vợ chồng Từ Thừa Dũng lạnh như băng sương.

Cố Tuệ Nương trực tiếp tức giận đứng lên, dậm chân giận dữ trừng mắt nhìn Vu Tình: "Em dâu, cô đừng không biết tốt xấu như vậy, công việc này khó khăn lắm mới có được, anh trai cả cô đã xin cho nhà các cô rồi. Cô cũng không thể không có lòng như vậy, việc này cô không làm chủ được, phải để Hiếu Minh làm chủ." Cố Tuệ Nương nói xong quay đầu hỏi Từ Hiếu Minh: "Hiếu Minh, bác gái hỏi cháu, cháu có muốn đến nhà máy sắt thép làm việc không?”

Từ Hiếu Minh lắc đầu, nhà máy thép thì có tiền đồ gì, anh ấy muốn học lên cấp ba, sau đó thi đại học hoặc thi vào trường cảnh sát làm cảnh sát, như vậy uy vũ biết bao.

"Bác gái cả, cháu không muốn.”

Từ Hiếu Nghĩa nghe thấy em ba từ chối công việc này, lập tức gấp đến độ muốn chết, há miệng nói: "Bác cả, Hiếu Minh không muốn đi, cháu nguyện ý đi, cháu có thể đi không?”

Mấy ngày nay vợ đi làm ở tiệm cơm, trong lòng anh ta luôn cảm thấy có chút tự ti, giống như vợ đang nuôi anh ta và con vậy.

Hiện giờ có công việc tốt như thế, em ba ngốc nghếch không cần, vậy anh ta cần.

Sắc mặt Từ Thừa Dũng trầm xuống: "Cháu không được, người ta cần học sinh trung học cơ sở, cháu còn chưa học xong tiểu học, không được.”

Lời này vừa nói ra ánh mắt Từ Hiếu Nghĩa lập tức ảm đạm không ánh sáng, buồn bã ngồi ở trước bàn.

Tâm tư Từ Hiếu Nhân vừa mới nổi lên cũng rơi xuống.

Cuối cùng Từ Thừa Dũng hỏi: "Em dâu, cô suy nghĩ kỹ rồi chứ, bỏ lỡ sẽ không có cơ hội nữa đâu.”

Vu Tình trực tiếp lắc đầu: "Nhà chúng tôi không cần, anh cả, tôi nhớ không phải Hiếu Sinh cũng đang học trung học cơ sở sao, sao anh không cho thằng bé đi?”

Lời này vừa nói ra, Từ Hiếu Nhân lập tức bừng tỉnh đại ngộ, nhìn Từ Thừa Dũng tràn ngập đề phòng, đúng vậy, bác trai cả còn có một người con trai, sao lại có lòng tốt nhường công việc này cho em ba của anh ấy.

Sắc mặt Từ Thừa Dũng lập tức có chút khó xử: "Không phải là tôi muốn giúp nhà các người sao!”

"Hay là em ba đi đi, cơ hội tốt như thế, còn có thể giảm bớt gánh nặng cho mẹ nữa." Từ Hiếu Nghĩa khuyên nhủ.

Sắc mặt Vu Tình lập tức lạnh xuống.

Từ Hiếu Nghĩa không rõ nguyên nhân rụt người không dám nói chuyện.

"Anh cả, chị dâu cả, chúng tôi không cần công việc này, mời hai người về cho!" Vu Tình trực tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Từ Thừa Dũng trừng mắt, kéo vợ đi xe đạp đến nhà cũ.

Đúng là Vu Tình không biết tốt xấu gì cả, cha mẹ anh ta phải biết mới được.

Từ Thừa Dũng vừa đi, Vu Tình quay đầu nhìn mấy đứa nhỏ hỏi: "Các con cảm thấy bác con có ý gì, thằng cả, con là anh cả con nói trước.”

Từ Hiếu Nghĩa bị Vu Tình hỏi, đứng dậy, ấp úng nói không nên lời.

Vu Tình ôn hòa nhìn anh ta nói: "Nói ra những gì con nhìn thấy, mẹ sẽ không tức giận.”

Từ Hiếu Nghĩa nhìn ánh mắt ôn hòa của mẹ mình, lá gan lớn hơn, há miệng nói: "Con cảm thấy bác cả có ý tốt, công việc của nhà máy sắt thép rất khó có được. Lúc trước cha mẹ Lại Tử tìm quan hệ cộng thêm tặng quà mới vào được.”

Vu Tình cười cười bảo anh ta ngồi xuống: "Thằng hai cảm thấy sao?”

Từ Hiếu Nhân nâng mũi hừ lạnh một tiếng: "Con thấy bác không có ý tốt gì, có lẽ muốn bán thuốc gì trong hồ lô đó. Con trai của bác ấy còn chưa đi, sao lại nghĩ đến nhà chúng ta trước được, con không tin bác ấy có lòng tốt này.”

Vu Tình hài lòng gật đầu.

"Thằng ba thì sao?”

Từ Hiếu Minh đứng lên lắc đầu: "Con không biết bác cả có ý gì, nhưng con biết cách làm người của bác cả, ích kỷ vì tư lợi, nhiều năm rồi vẫn vậy. Đột nhiên trở nên tốt hơn là không thể, con cảm thấy chắc chắn bác ấy đã giấu chúng ta điều gì đó.”

Vu Tình không định hỏi Tuyết Hoa, cô nhóc này rất đơn thuần, nói thẳng ra là chỉ kém ngu xuẩn một bậc thôi.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tuyết Hoa trả lời khiến cô có chút khϊếp sợ.

Tuyết Hoa bò ở trước bàn, cánh tay trắng như củ sen nâng má mở miệng nói: "Con cảm thấy bác ấy rất xấu xa, chắc chắn là sợ anh ba của con học giỏi hơn anh Hiếu Sinh. Đến lúc đó đè ép danh tiếng của anh Hiếu Sinh, bọn họ mới nhanh chóng khuyên anh ba dừng việc học lại.”

Lời này vừa nói ra, Vu Tình nhìn về phía Tuyết Hoa tất cả đều là kinh hỉ: "Tốt tốt tốt, lời này của Tuyết Hoa chính là ý của mẹ.”

"Thằng cả, làm việc không thể chỉ nhìn bề ngoài, cũng không phải lúc nào cũng quá lương thiện. Nào có người xấu đột nhiên trở nên tốt hơn, không có chút lợi ích, con nghĩ bác ấy sẽ như vậy sao?”

Nghĩ đến thằng cả, Vu Tình liền có chút phát sầu, thằng cả này cái gì cũng tốt, chỉ là quá lương thiện, nghĩ tất cả sự việc đều quá tốt đẹp.

Từ Hiếu Nghĩa trên mặt tất cả đều là mê mang, vẫn có chút không tin, không nhìn thấy kết cục anh ta cảm thấy không thể phỏng đoán người khác được.

Nhưng sợ mẹ tức giận, anh ta vẫn gật đầu nói: "Con biết rồi, mẹ.”

Vu Tình gật đầu, vừa chuẩn bị bảo mọi người giải tán liền nhìn thấy bà cụ Từ và ông cụ Từ tự mình tới cửa.

Phía sau là hai vợ chồng Từ Thừa Dũng, còn có hai vợ chồng Từ Thừa Đức.

Ông cụ Từ vào sân, sắc mặt không tốt nhìn Vu Tình hỏi: "Nhà thằng hai, cha nghe nói Thừa Dũng tìm được một công việc tốt cho Hiếu Minh nhà con. Sao con lại không để Hiếu Minh đi?” Ông cụ Từ chất vấn.

Bà cụ Từ cũng là vẻ mặt thất vọng, bà ấy còn tưởng rằng hiện tại vợ thằng hai đã trở nên thông minh hơn, sao còn ngốc như vậy chứ?

"Vợ thằng hai, con cho Hiếu Minh đi học, không phải là chờ mong thằng nhóc này trong tương lai có bằng cấp có thể tìm được một công việc tốt sao? Bây giờ anh cả con nói có công việc tốt, nếu Hiếu Minh đi, sớm có thể giúp gia đình kiếm tiền, cũng không cần phải lãng phí tiền học nữa.”

Vu Tình nhìn hai ông bà cụ có chút đau đầu, trực tiếp châm chọc: "Nếu đã tốt như vậy, sao anh cả không cho Hiếu Sinh đi?”

Lời này vừa nói ra ông cụ Từ ngây ngẩn cả người, vừa rồi ở nhà Thừa Dũng chỉ nói công việc tốt như thế nào, Vu Tình không biết điều, khiến ông ấy tức giận không cẩn thận suy nghĩ có một chút kỳ quái trong đó.