Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 142

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tuyết Hoa có chút sợ hãi, nhắm mắt lại lập tức lấy ba tờ giấy ra.

Vu Tình hoảng sợ, con nhóc này sẽ không bốc toàn bộ đất nhà cô đó chứ: "Mau nhìn xem là đất khu nào.”

Tuyết Hoa không dám mở ra, ném tờ giấy cho Vu Tình: "Mẹ, mẹ mở đi ạ.”

Vu Tình nhận lấy tờ giấy, ngón tay có chút run rẩy mở tờ giấy ra: "Ruộng nhất đẳng, còn nối liền với nhau.”

Tuyết Hoa vừa nghe cũng muốn nhảy lên.

Từ Hiếu Nghĩa càng kích động: "Mẹ, cả nhà chúng ta đều nối liền nhau sao?”

Từ Hiếu Minh cũng không thể tưởng tượng nổi: "Để con xem.”

"Thế nào, có liền nhau không?" Từ Hiếu Nhân nhìn về phía em ba hỏi.

"Ở cùng một chỗ, toàn bộ đất của tám người chúng ta đều liền nhau." Từ Hiếu Minh muốn nhảy dựng lên.

Tuyết Hoa càng kích động, nhào vào trong ngực Vu Tình: "Mẹ, con bốc được rồi.”

Vu Tình vỗ vỗ lưng cô bé cười nói: "Ừm, con bốc được rồi, Tuyết Hoa nhà chúng ta là giỏi nhất.”

Tuyết Hoa cười hắc hắc, có chút ngại ngùng.

Mặt Từ Văn Quyền muốn xanh lên, may mắn thần tiên gì vậy, thế mà bốc được tám mẫu ruộng nhất đẳng, cái này thì thôi đi, lại còn liền kề nhau.

Từ Kiến Quốc khϊếp sợ, kinh ngạc không khép miệng lại được, đây không phải là nằm mơ đi.

Ông ấy dùng sức véo mình một cái, rất đau, xem ra không phải là nằm mơ.

Ông ấy cầm rương cười cười: "Chúc mừng mọi người, cô bé Tuyết Hoa này thật đúng là may mắn nha!”

Vu Tình lộ ra nụ cười, trong lòng cũng rất vui.

Từ Kiến Quốc còn phải bận rộn, cầm rương đi, có điều Từ Văn Quyền làm khó ông ấy, ông ấy cũng muốn làm khó Từ Văn Quyền, trực tiếp lướt qua đám người, chạy đến bên cạnh Trương Vĩnh Cúc: "Em dâu, nhà em bốc trước đi.”

Trương Vĩnh Cúc cho rằng đội trưởng muốn cho bà ta đi cửa sau, không do dự trực tiếp cầm tờ giấy ra.

Lúc Từ Văn Quyền đuổi tới, Trương Vĩnh Cúc đã cầm hai tờ giấy.

Ông ta nhìn vợ mình thấp thỏm hỏi: "Ruộng gì?”

Mặt Trương Vĩnh Cúc khó chịu giống như gan heo: "Ruộng tam đẳng.”

"Tất cả đều vậy sao?”

"Ừm.”

Lần này lông mày Từ Văn Quyền tức giận dựng thẳng lên, nhưng hết lần này tới lần khác cũng không có biện pháp gì.

Từ Kiến Quốc còn vẻ mặt đáng tiếc: "Aiya, em dâu thiếu chút may mắn rồi!”

Sắc mặt Trương Vĩnh Cúc tái xanh, cho dù ngốc cũng biết có ý gì.

Bà ta giận dữ trừng mắt nhìn Từ Văn Quyền một cái, xoay người về nhà.

Từ Văn Quyền ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Từ Kiến Quốc: "Anh đội trưởng, thật đúng là tôi phải cảm ơn anh?”

Từ Kiến Quốc làm vẻ mặt ngây thơ: "Cảm ơn tôi cái gì?”

Từ Văn Quyền cười ha hả: "Cảm ơn anh đã để cho vợ tôi bốc trước.”

Từ Kiến Quốc tuyệt đối không áy náy, sắc mặt tự nhiên lắc đầu: "Văn Quyền, cậu là phó đội trưởng, bốc thăm trước không sao đâu.”

Nói xong ông ấy cầm rương rời đi.

Từ Văn Quyền nhìn bóng lưng Từ Kiến Quốc, trong mắt tràn ngập độc quang.

Chia đất đến trưa thì xong, nhà Từ Kiến Quốc được chia ruộng nhất đẳng, còn có ruộng tam đẳng, mạnh hơn nhiều so với nhà Từ Văn Quyền.

Vu Tình chưa từng xuống ruộng, không biết nhà các cô được chia ở nơi nào, mấy anh em Từ Hiếu Nghĩa dẫn cô xuống ruộng.

Nhà Vu Tình được chia ruộng nhất đẳng, phóng mắt nhìn lại, ruộng nhất đẳng và ruộng tam đẳng khác biệt rất rõ ràng.

Ruộng nhất đẳng hoa màu vô cùng tốt, rậm rạp chằng chịt sắc màu sáng ngời, ruộng tam đẳng kém hơn, cây đỗ thưa thớt kéo dài, nhìn lẻ tẻ không tốt bằng ruộng nhất đẳng.

Vu Tình hài lòng nhìn hơn mười mẫu đất nhà mình, lúc này mới chuẩn bị về nhà.

Dọc theo đường đi người nhà họ Từ tâm tình đều không tệ, Tuyết Hoa còn khẽ hát về đến cửa nhà.

"Bác trai cả, bác gái cả.” Từ Hiếu Nghĩa nhìn hai người ở cửa kinh ngạc hô một tiếng.

Từ Thừa Dũng không tự nhiên cười cười: "Không phải hôm nay được chia đất sao, mẹ tôi gọi điện thoại cho tôi, tôi và chị dâu cô xin nghỉ phép tới.”

Vu Tình gật gật đầu, mở cửa vào sân.

Cố Tuệ Nương đi theo Từ Thừa Dũng vào sân, lần trước cô ta tới gấp gáp, không nhìn kỹ sân nhà Vu Tình, hôm nay vào sân ánh mắt liền nhìn trái nhìn phải.

Chỉ thấy sân không lớn cũng không nhỏ, trải xi măng, một chỗ để ổ gà, bên cạnh ổ gà còn nuôi hơn mười con thỏ.

Đối diện là một vườn rau, một bên vườn rau là nhà vệ sinh, bên cạnh nhà vệ sinh còn có một phòng, Cố Tuệ Nương nhìn giống như phòng tắm.

Đến trong sân, Từ Hiếu Nghĩa liền mang cho vợ chồng Từ Thừa Dũng một cái ghế.

Từ Thừa Dũng ngồi xuống, nhìn Vu Tình cười nói: "Tôi nghe nói Tuyết Hoa nhà cô bốc được tám mẫu ruộng nhất đẳng, con bé này thật đúng là may mắn.”

Tuyết Hoa nghe xong lời này kiêu ngạo ngẩng đầu, mặt mày tất cả đều là vui vẻ, còn không phải là tay cô bé may mắn sao, bốc một lần được nhiều ruộng nhất đẳng như vậy.

Nói đến đây ánh mắt Từ Hiếu Minh cũng sáng lên: "Còn không phải là em gái cháu may mắn sao, lần trước đi đường còn nhặt được thỏ rừng đó.”

Cố Tuệ Nương cười gượng một tiếng, nghĩ đến lời của chồng mình, cô ta ân cần nói: "Ôi, bác thấy Tuyết Hoa lớn lên đúng là có phúc khí, hiện giờ xem ra thật đúng là như vậy rồi.”

Tục ngữ nói vô sự mà ân cần không phải gian xảo thì cũng là Đạo Chích, Vu Tình nhìn Cố Tuệ Nương, trước kia chị dâu cả nhìn thấy cô luôn giống như Hoàng Thượng thấy hạ nhân.

Muốn chèn ép cô vài câu, sao hôm nay lại đổi tính vậy.

Ngón tay Vu Tình nắm lấy ly nước, đáy mắt mang theo ý cười, không cần quan tâm hai người này có ý gì, đối với cô cũng vô dụng.

"Anh cả, chị dâu cả, hai người ngồi chơi đi, tôi đi chuẩn bị cơm trưa.”

Vu Tình nói xong đứng dậy đi vào trong phòng bếp.

Từ Thừa Dũng cho vợ một ánh mắt, Cố Tuệ Nương vội vàng đứng lên, thân mật chạy đến bên cạnh Vu Tình cười nói: "Em dâu, để chị giúp em.”

Vu Tình không từ chối, tuyệt không khách khí chỉ huy Cố Tuệ Nương: "Chị dâu cả, vậy chị ra vườn rau hái giúp tôi chút rau xanh đi.”

Sắc mặt Cố Tuệ Nương trở nên căng thẳng, có chút không tình nguyện.

Cơm trưa Vu Tình làm rất đơn giản, có hai người này, làm phong phú cũng coi như lãng phí.

Một món khoai tây xào, thêm trứng xào cà chua, và mì sợi hoa màu đã xong bữa trưa.

Cố Tuệ Nương nhìn đồ ăn trên bàn vẻ mặt ghét bỏ, cô ta còn tưởng hiện tại cuộc sống nhà em dâu thoải mái thế nào, hiện tại vẫn còn ăn mì sợi hoa màu!

Ánh mắt Từ Thừa Dũng sáng ngời, thoạt nhìn cuộc sống nhà em dâu hai cũng không tốt lắm, vậy chuyện này chuẩn bị thành công rồi.

"Anh cả, chị dâu cả mau ăn cơm đi!" Vu Tình chào hỏi.

Hai anh em Từ Hiếu Nhân và Từ Hiếu Minh nhìn thấy mì sợi hoa màu, trong ánh mắt tất cả đều là ủy khuất, đã bao lâu rồi không ăn thứ này, sao bây giờ lại ăn.

Nhưng nhìn Vu Tình múc một bát, hai anh em cũng múc một bát.

Cố Tuệ Nương có chút ghét bỏ không muốn ăn, Từ Thừa Dũng trực tiếp múc cho cô ta một bát, nháy nháy mắt, chỉ là một bữa mà thôi, nhịn là có thể ăn.

Cố Tuệ Nương nhìn mì sợi hoa màu trong tay mặt đều xanh biếc, cố nén không thoải mái ăn mì, cô ta mở miệng nói: "Em dâu, nhà các người mỗi ngày đều ăn cơm như vậy sao?”

Vu Tình chớp chớp mắt, hốc mắt ửng đỏ: "Đúng vậy, chẳng lẽ nhà chị dâu ăn mì trắng sao? ”

Cố Tuệ Nương bối rối, vội vàng lắc đầu nói: "Không có, ngày nào cũng ăn mì trắng, nhà nào có thể có nhiều lương thực như vậy chứ!”

Vu Tình kéo dài giọng: "Ồ~"

Từ Thừa Dũng phá vỡ thế bế tắc cười nói: "Em dâu, tôi cùng chị dâu cả cô hôm nay tới là có chuyện tốt muốn nói với cô.”
« Chương TrướcChương Tiếp »