Chương 141

"Mẹ, mẹ làm thịt gì vậy? Sao lại thơm như thế chứ." Tuyết Hoa tò mò hỏi.

Từ Hiếu Minh bỏ cặp sách vào trong phòng, đi đến cửa phòng bếp cười tủm tỉm nói: "Là thịt thỏ đó, thơm thật.”

Vu Tình bưng thịt thỏ ra khỏi phòng bếp, lại nấu thêm nồi cháo coi như đã hoàn thành bữa tối.

Không bao lâu sau Từ Hiếu Nghĩa cùng Từ Hiếu Nhân làm việc trở về, nhìn thấy Hiếu Minh và Tuyết Hoa, trên mặt hai người đều vui vẻ.

"Em ba, em gái trở về rồi đó à, nhớ bọn em chết mất.” Từ Hiếu Nhân nói xong liền chạy về phía Từ Hiếu Minh.

Từ Hiếu Nghĩa đứng ở một bên gãi gãi đầu, ngại học theo bộ dáng chạy qua ôm nhau của em trai.

"Mau rửa chân tay đi rồi ăn cơm." Vu Tình hô.

Lúc này Từ Hiếu Nhân mới buông em trai ra, chạy tới rửa tay.

Không bao lâu sau Lý Mai cũng đạp xe trở về, về đến nhà nhìn thấy Hiếu Minh và Tuyết Hoa, cô ấy không có nhiều phản ứng, chủ yếu là mỗi ngày cô ấy đều có thể nhìn thấy hai người này, cũng không có gì nhớ nhung.

Bữa tối cả gia đình cùng nhau sum họp.

Tuyết Hoa là người nhỏ nhất trong nhà, tính tình lại đơn thuần, mấy ngày nay Vu Tình không gặp cô bé thật sự có chút luyến tiếc: "Tuyết Hoa, ở trường thế nào, có quen được bạn mới không?”

Tuyết Hoa vội vàng gật đầu: "Có ạ, bây giờ con có một người bạn rất tốt, bạn ấy rất tốt với con.”

Nhắc đến người bạn này, trên mặt Tuyết Hoa đầy niềm vui.

Vu Tình thấy thế thở phào nhẹ nhõm, có bạn bè là tốt rồi, cô thật sự có chút sợ cô bé này sẽ bị cô lập ở trường.

Ăn cơm tối xong, Tuyết Hoa tự giác chạy vào phòng bếp rửa bát đũa.

Vu Tình rửa mặt xong liền trở về phòng.

Cô không nghĩ tới có thể quang minh chính đại làm ăn nhanh như vậy, sớm hơn năm tháng so với trong sách nói.

Vậy có phải việc chia đất cũng sớm hơn hay không.

Vu Tình nghĩ nghĩ liền ngủ thϊếp đi.

Ngày hôm sau cô thức dậy trong tiếng hô từ loa.

Cô dụi mắt, nghe thấy tiếng loa kêu gọi dân làng đi họp.

"Bà nội, ông đội trưởng gọi mọi người đi họp, gia đình nào cũng phải đi.” Hà Diệp nghe thấy tiếng loa đập cửa hô to.

Vu Tình ngáp một tiếng, lập tức mặc quần áo xong ra khỏi phòng.

"Mẹ, có cuộc họp ạ." Tuyết Hoa cũng vừa tỉnh, mắt ngủ mông lung nhìn Vu Tình nói.

Vu Tình gật đầu, rửa mặt một phen, cầm nửa cái bánh dầu ăn xong liền ra khỏi nhà.

Tuyết Hoa muốn góp vui, cũng đi theo.

Lúc hai người đến, đại đội đông nghịt người.

Vịnh nhà họ Từ gần bốn trăm hộ gia đình, trung bình mỗi nhà mười người, hôm nay có thể nói là toàn bộ tụ tập cùng một chỗ, ít nhiều cũng mấy ngàn người.

Lúc Vu Tình và Tuyết Hoa đi đến liền nhìn thấy ba anh em Từ Hiếu Nghĩa đứng ở phía trước, hai người cũng chen tới.

Từ Kiến Quốc cầm loa nói: "Mọi người im lặng, nghe tôi nói, phía trên chỉ huy, hôm nay bảo mọi người hội tụ lại cùng một chỗ để nói về chuyện chia đất.”

Đám người vốn còn náo nhiệt nghe thấy hai chữ chia đất, lập tức yên tĩnh lại.

"Mọi người không nghe lầm, phía trên nói là chia đất, phân chia đất theo nhân khẩu của mỗi nhà, mỗi người một mẫu đất." Từ Văn Quyền nói theo.

"Mọi người không cần gấp, thật ra phân chia đất rất tốt, thu hoạch được cái gì ở phần đất đó thì đều là của mình, hơn nữa muốn trồng cái gì cũng được. Nhà nào cần cù thì được ăn nhiều và ngược lại." Trong lời nói của Từ Văn Quyền đều có ý tứ khác.

Một số người siêng năng lập tức hiểu được những gì đang xảy ra, trồng trọt tập thể, một số người sẽ lén lút lười biếng, cầm công điểm nhưng không làm việc chăm chỉ.

Có thể thoát ly những người này tự mình làm, đại đa số đều nguyện ý.

"Chia đất rất tốt, tôi nguyện ý chia đất." Từ Thừa Đức trong đám người hô một tiếng.

Từ Hiếu Nghĩa cũng nói theo: "Tôi cũng nguyện ý chia đất.”

Chia đất rồi đó đều là công việc của mình, cũng có thể ra sức làm, bằng không cảm giác trước đây giống như là đang ứng phó công việc.

Có người vui mừng có người buồn, Mã Thải Lan vừa nghe thấy chia đất sắc mặt lập tức kéo xuống, thật đúng là sẽ chia đất sao.

Không phải là sau này cô ta không thể lén lười biếng được nữa à, nếu không chăm chỉ làm việc, cô ta cũng không thể có lương thực được phân chia giống như lúc trước.

"Kiến Quốc, phân chia khu đất thế nào vậy?" Ông cụ Từ tò mò hỏi một câu.

Những người còn lại cũng là vẻ mặt tò mò.

Từ Kiến Quốc lấy một cái rương giấy lớn ra cười nói: "Chúng ta bốc thăm quyết định phân chia đất, không thiên vị, chỉ dựa vào vận khí.”

Lời này vừa nói ra một đám người cũng không có gì để nói, ngoại trừ biện pháp này thì không có biện pháp khác.

"Bốc đi, mau chóng bốc đi." Bà cụ Từ không thể chờ đợi được nữa rồi.

"Mẹ, nhà chúng ta ai lên bốc ạ?" Từ Hiếu Nghĩa hỏi.

Vu Tình nghĩ đến Tuyết Hoa luôn rất may mắn, cô cười nói: "Tuyết Hoa nhà chúng ta bốc.”

Tuyết Hoa vừa nghe thấy vậy thì xua tay nói: "Mẹ, con không được đâu, lỡ như con bốc không tốt thì phải làm sao bây giờ.”

Đất nông nghiệp có tốt có xấu, có ruộng màu mỡ có ruộng nghèo, cho nên tất cả đều dựa vào vận khí.

"Con thử một lần xem có thể bốc được gì." Vu Tình nói.

"Mẹ, mẹ bốc được đất ở đâu vậy ạ?" Tôn Tố Phân thấy mẹ chồng bốc xong, tò mò hỏi.

Những người còn lại cũng là vẻ mặt tò mò.

Bà cụ Từ cười ha ha một tiếng: "Mẹ vận khí không tệ, bốc được hai mẫu ruộng nhất đẳng ở phía đông, còn dính liền nhau.”

"Ôi ~ vận khí của chị Từ tốt thật đấy!” Có người kinh hô.

"Có may mắn gì đâu, cũng là trùng hợp thôi." Bà cụ Từ khiêm tốn nói.

Ngay sau đó là Tôn Tố Phân bốc, vận khí của cô ta kém một chút, bốc được ba mẫu ruộng nhị đẳng. Nhà cô ta tổng cộng có bốn người, được chia bốn mẫu đất.

Từ Thừa Đức ghét bỏ tay cô ta không may mắn, cảm thấy mình có thể di truyền sự may mắn của mẹ anh ta, phun một ngụm nước bọt lên tay, xoa tay bốc lấy một tờ giấy.

"Thừa Đức, là gì vậy?”

Từ Thừa Đức ngượng nghịu có chút khó coi: "Đất tam đẳng, còn không bằng vợ anh.”

Tôn Tố Phân lườm chồng mình một cái: "Còn không bằng em bốc.”

Mọi người lần lượt lên bốc, có người truyền đến tiếng hoan hô vui sướиɠ, có người truyền đến tiếng thở dài.

Vu Tình nhìn một màn này trong lòng có chút kích động, nhìn rương đi về phía bọn họ, cô đẩy Tuyết Hoa: "Con bốc đi.”

Từ Kiến Quốc cầm rương, nhìn Từ Văn Quyền bên cạnh có chút tức giận, ông ấy còn muốn lấy cho nhà Vu Tình một tờ giấy tốt, tên này vẫn đi theo là có ý gì.

Từ Văn Quyền nhìn Từ Kiến Quốc hừ lạnh, ai mà không biết Từ Kiến Quốc là thông gia của nhà Vu Tình, ông ta không tin Từ Kiến Quốc sẽ không cho Vu Tình đi cửa sau.

Lần trước nhà Vu Tình liều lĩnh lấy của nhà bọn họ năm mươi đồng, làm sao ông ta có thể dễ dàng buông tha cho Vu Tình được, hôm nay vừa vặn có thể ghê tởm người phụ nữ này một lần.

Từ Văn Quyền đứng ở gần Từ Kiến Quốc, vẻ mặt uyển chuyển cười: "Vu Tình, đến phiên nhà cô đó, bốc đi xem nào.”

Vu Tình gật đầu, bảo Tuyết Hoa bốc.

Từ Kiến Quốc gấp đến độ mồ hôi trên trán đều chảy xuống, tuyệt đối là Từ Văn Quyền này cố ý.

Dám làm hỏng chuyện của mình, đợi lát nữa nhà ông ta bốc cũng đừng trách ông ấy không cho ông ta đi cửa sau.

Tức chết ông ấy rồi, Từ Kiến Quốc vẻ mặt âm trầm.

Từ Văn Quyền tuyệt không sợ hãi, đợi lát nữa ông ta sẽ nói rõ với vợ của ông ta không bốc cái rương này của Từ Kiến Quốc.

"Tuyết Hoa, con bốc đi!" Vu Tình nhìn Tuyết Hoa ôn hòa nói.