Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 140

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từ Lan Trân đồng ý, cô ta không tin Trương Kế Đông không thể phân biệt được cái nào tốt hơn, cô ta có rất nhiều thời gian chờ đợi.

Nói chuyện xong, Từ Lan Trân sợ gặp phải người nhà Tô Hoa nên cũng không ở lại lâu liền nhanh chóng rời đi.

Vừa rời khỏi cánh đồng, Từ Phúc An liền nhìn thấy Từ Lan Trân, vẻ mặt anh ta kinh hỉ hô một tiếng: "Em gái, em đã trở về.”

Từ Phúc An nói xong chạy đến bên cạnh Lan Trân, vẻ mặt áy náy nói: "Em gái, thực xin lỗi, chuyện của anh, anh không biết cha sẽ làm như vậy.”

Từ Lan Trân lắc đầu, chuyện này coi như cho cô ta một cơ hội có thể thoát khỏi người nhà Tô Hoa, cho nên cô ta không hận Từ Phúc An: "Anh ba, không sao cả.”

"Vậy em vẫn sẽ về nhà chứ?" Từ Phúc An vội vàng hỏi, anh ta mới nếm được một chút ngọt ngào, em gái không trở về, công việc này của anh ta cũng không còn nữa.

Từ Lan Trân lắc đầu: "Em không trở về, nhưng nếu anh còn muốn làm ăn với em thì có thể lên trấn tìm em.”

Nói xong Từ Lan Trân cho Từ Phúc An một địa chỉ, hiện giờ có thể quang minh chính đại làm ăn, cô ta chuẩn bị đổi cách làm ăn rồi, đến lúc đó không thể thiếu người hỗ trợ, cô ta cảm thấy Từ Phúc An rất thích hợp.

Thành thật dễ nắm bắt.

Từ Phúc An kích động, không nghĩ tới em gái còn nguyện ý cho anh ta làm việc cùng, anh ta lập tức gật đầu cảm kích nói: "Em gái, em yên tâm, em không muốn trở về thì đừng trở về nữa, chắc chắn anh sẽ không nói địa chỉ của em cho cha mẹ biết đâu. Anh ba cũng cảm ơn em vì vẫn muốn dẫn anh đi theo làm ăn.” Từ Phúc An nói xong chuyển đề tài hỏi: "Chuyện của anh ba, khi nào thì chúng ta bắt đầu?”

Từ Lan Trân suy nghĩ một chút nói: "Em nhất định sẽ giúp anh giải quyết chuyện chị Tú Lan trước Tết, bây giờ còn hơn ba tháng nữa là đến Tết, không vội. Điều quan trọng nhất của chúng ta bây giờ là kiếm thật nhiều tiền, sau khi có tiền, anh muốn gì mà không được chứ.”

Lời này tuyệt đối không sai, Từ Phúc An đều đã nghĩ đến hình ảnh mình sau khi có tiền rồi.

Không chừng chờ anh ta có tiền, Tú Lan còn điên cuồng đi tìm anh ta nữa là.

Nghĩ đến đây, anh ta tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống, gật đầu nói: "Em gái, ngày mai anh sẽ đến tìm em.”

Từ Lan Trân gật đầu lúc này mới rời đi, lúc đi ngang qua nhà Từ Xuân Mai, sắc mặt cô ta âm trầm đi vài phần.

Trong nhà họ Từ, Vu Tình cũng nghe nói chuyện Từ Lan Trân được thả ra, trong lòng không khỏi kinh ngạc, quả nhiên là nữ chính, bị bắt cũng có thể không có việc gì, còn được khen ngợi một phen.

Cô nhớ rõ trong sách không ghi lại chuyện nữ chính bị bắt, không nghĩ tới đời này lại xuất hiện thay đổi lớn như vậy.

"Mẹ, bây giờ phía trên cho phép làm ăn rồi, con không muốn làm việc ở ngoài ruộng nữa, con cũng muốn ra ngoài làm ăn." Từ Hiếu Nhân ngồi ở trước bàn cúi đầu nói.

Vu Tình sửng sốt, ngẩng đầu lên: "Con muốn làm ăn, vì sao đột nhiên có ý nghĩ này?”

Muốn kinh doanh là tốt, nhưng phải chắc chắn mới làm được, còn không có mục đích thì không thể.

Ánh mắt Từ Hiếu Nhân lấp lánh nhìn Vu Tình: "Mẹ, con muốn làm ăn, làm ăn có thể kiếm tiền. Con cảm thấy làm việc ở ngoài ruộng sẽ không có lối thoát, còn không bằng đi làm ăn như Lan Trân, đến lúc đó kiếm được tiền, con sẽ đưa hết cho mẹ, hiếu kính mẹ thật tốt. Như vậy, mẹ cũng không cần phải chạy tới chạy lui ở tiệm cơm mỗi ngày nữa, con cũng có thể giảm bớt một số gánh nặng cho mẹ.”

Ý tưởng tốt, nhưng kinh doanh không phải nói muốn làm là có thể làm.

"Nếu con làm ăn thì định làm gì?" Vu Tình hỏi.

Từ Hiếu Nghĩa tò mò nhìn em hai nhà mình, có chút bội phục lá gan của anh ấy.

Từ Hiếu Nhân bị lời này chặn lại, đúng vậy, làm ăn thì làm cái gì.

Anh ấy gấp đến độ gãi tai gãi má, đột nhiên ánh mắt sáng ngời cười tủm tỉm nói: "Con cũng có thể đi bắt chút cá cầm lên trấn bán giống như Hổ Tử và Nhị Đản.”

"Em bán nó cho ai?" Từ Hiếu Nghĩa tò mò hỏi.

Từ Hiếu Nhân lập tức lại mất mát, đầu óc có chút lộn xộn.

Vu Tình nhìn anh ấy cười cười: "Hiếu Nhân, việc này không vội, con muốn làm ăn mẹ ủng hộ con, nhưng con phải suy nghĩ thật kỹ. Có bao nhiêu người trên thị trấn sẽ ăn cá, con có thể bán được bao nhiêu cá, con phải suy nghĩ.”

Từ Hiếu Nhân gật gật đầu, ánh mắt có chút mê ly.

Ăn cơm trưa xong, Vu Tình đứng dậy chuẩn bị trở về phòng ngủ trưa một lát, còn chưa đến phòng, bác sĩ Trương vội vàng chạy vào trong sân.

"Vu Tình, tôi tìm cô có chút việc." Bác sĩ Trương đến sân sốt ruột hô.

Vu Tình quay đầu tò mò nhìn ông ấy: "Có chuyện gì vậy?”

Bác sĩ Trương thở hổn hển lúc này mới mở miệng: "Thuốc lần trước cô mua ở đâu vậy?”

Ông ấy ở nhà nghiên cứu một tháng, vẫn không thể nghiên cứu ra công thức của loại thuốc này, điều này khiến ông ấy bị đả kích, đây là lần đầu tiên ông ấy nghiên cứu thuốc bị thất bại.

Vu Tình bừng tỉnh đại ngộ: "À! Thuốc sao.”

"Đúng đúng đúng, cô còn không?”

"Không còn nữa." Vu Tình lắc đầu.

Bác sĩ Trương lại hỏi: "Vậy cô mua nó ở đâu, tôi đi mua về.”

Thuốc này bán ở trong Thương Thành, ở đây không có nơi nào có, Vu Tình lập tức nói: "Thuốc này là lúc trước chồng tôi mua, tôi cũng không biết mua ở đâu.”

Cái này không có đối chứng, có một người chồng đã chết cũng không tệ, chuyện gì cũng có thể dựa vào người ta.

Bác sĩ Trương nghe xong lời này vẻ mặt mất mát, ông ấy hồ nghi nhìn Vu Tình hỏi: "Thật sao?”

"Thật mà!" Ánh mắt trong suốt của Vu Tình nhìn bác sĩ Trương.

Lần này bác sĩ Trương mới tin, mất mát ra khỏi sân.

Vu Tình thấy ông ấy đi rồi, lúc này mới trở về phòng ngủ trưa.

Một giấc ngủ này Vu Tình trực tiếp ngủ đến bốn năm giờ chiều, chờ lúc cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã có chút tối.

Cô sợ tới mức lập tức ngồi dậy, nhìn đã năm giờ rưỡi, lúc này cô mới nhanh nhẹn rời giường bắt đầu bận rộn nấu cơm.

Bây giờ thỏ trong nhà đã trưởng thành, còn có một tổ thỏ nhỏ.

Buổi trưa Từ Hiếu Nhân thịt một con thỏ.

Hiện tại Vu Tình có thể trực tiếp nấu luôn.

Vừa vặn hôm nay Tuyết Hoa và Hiếu Minh đều trở về.

Vu Tình chuẩn bị làm thịt thỏ cay.

Hà Diệp nghe thấy động tĩnh trong phòng bếp cẩn thận ra khỏi phòng, thò đầu nhìn Vu Tình: "Bà nội, bà tỉnh rồi ạ.”

"Ừm, tối nay ăn thịt thỏ cay!" Vu Tình sờ sờ cái đầu xù xù của Hà Diệp nói.

Hà Diệp vừa nghe, ánh mắt sáng ngời liều mạng nhịn xuống nuốt nước miếng, thịt thỏ cay do bà nội của cô bé làm là ngon nhất.

"Vâng ạ, Hà Diệp thích ăn thịt thỏ cay do bà nội làm nhất.”

Vu Tình mỉm cười, cắt thịt thỏ thành từng miếng nhỏ.

Hà Diệp nho nhỏ ngồi phía trước bắt đầu nhóm lửa.

Vu Tình đã chuẩn bị đồ nấu xong.

Trước tiên cô trần qua thịt thỏ một lần, sau khi chảo dầu nóng cho hành, tỏi, gừng, còn có ớt vào xào thơm, sau đó cho thịt thỏ vào chảo rồi đổ một ít đường và muối vào, sau đó xào nhanh.

Cuối cùng rắc thêm hành lá là được, một nồi thịt thỏ nóng hổi đã làm xong.

Vu Tình cầm một cái đĩa múc thịt thỏ vào trong đĩa, sau đó gắp một miếng thịt thỏ cho Hà Diệp.

Cô bé ăn một miếng cay không chịu được, nhưng càng cay càng ngon, càng ăn càng vui vẻ.

"Mẹ, con và anh ba trở về rồi đây." Tuyết Hoa về đến nhà đã ngửi thấy mùi thơm, vội vàng chạy vào trong phòng bếp liền nhìn thấy một đĩa thịt thỏ xào đỏ rực.
« Chương TrướcChương Tiếp »