Chương 139

"Yo, Xuân Mai, cháu muốn làm con của Vu Tình sao." Dân làng xem náo nhiệt, đều cảm thấy mẹ Xuân Mai sinh ra một con sói mắt trắng.

Con không chê mẹ xấu, không phải Xuân Mai này đang ghét bỏ cha mẹ của cô ta xấu sao.

"Có lẽ Vu Tình người ta không vui đâu!" Mọi người ghé lại với nhau cười ha ha nói.

Sắc mặt mẹ Xuân Mai lập tức trầm xuống, bà ta thật sự là xui xẻo tám đời mới sinh ra một con sói mắt trắng như vậy.

"Con nhóc chết tiệt này, mày theo tao về nhà mau." Mẹ Xuân Mai nói xong nhìn về phía con trai cả hô: "Thằng cả, mang con nhóc này về cho mẹ.”

Anh cả Xuân Mai nghe thấy vậy liền nâng Từ Xuân Mai lên vai, mặc cho Từ Xuân Mai giãy dụa như thế nào, anh cả Xuân Mai đều không để ý tới, khiêng người mang về nhà.

Khi đến nhà, anh cả Xuân Mai ném Từ Xuân Mai xuống đất, mẹ Xuân Mai trực tiếp tìm sợi dây thừng, trói cô ta lại rồi nhốt vào trong nhà.

Mẹ Xuân Mai đứng ở cửa thở phì phò nói: "Từ Xuân Mai, mày thành thật một chút cho tao, đợi đến khi mày gả ra ngoài rồi mày muốn đi đâu thì đi, bà đây coi như không có người con gái như mày.”

"Mẹ, con không lấy chồng đâu, con không muốn gả cho người què." Từ Xuân Mai nóng nảy, có thể lập gia đình, nhưng cô ta không muốn gả cho một người què.

Mẹ Xuân Mai hừ lạnh một tiếng: "Người ta què nhưng người ta đẹp biết bao nhiêu, còn đẹp hơn cả Trương Kế Đông, người ta còn cao nữa. Sao con nhóc chết tiệt mày không biết tốt xấu chứ." Mẹ Xuân Mai tiếc nuối nói.

Cha Xuân Mai thở dài: "Quên đi, Xuân Mai không muốn thì đổi nhà khác.”

Mẹ Xuân Mai hít sâu một hơi: "Tôi cảm thấy người nhà này rất tốt, sao con nhóc chết tiệt kia lại không biết tốt xấu như vậy chứ.”

"Con bé không muốn, bà đồng ý có thể được sao, đến lúc đó làm lớn chuyện lên còn không sợ bị mất mặt à." Sắc mặt cha Xuân Mai có chút khó xử nói.

Mẹ Xuân Mai không còn cách nào khác, bỏ lỡ nhà này, chắc chắn con gái của bà ta sẽ không tìm được mối tốt hơn nữa.

···

Từ Lan Trân ở trên thị trấn bị nhốt chưa đầy hai ngày đã được thả ra, hơn nữa cô ta không những không bị trừng phạt, ngược lại còn được lãnh đạo khuyến khích làm ăn.

Tin tức này không bao lâu đã truyền đến tai người dân ở vịnh nhà họ Từ, cả đám đều khó chịu giống như ăn phải phân.

Lãnh đạo bên trên cũng khuyến khích làm ăn.

Tô Hoa càng choáng váng, nhìn vẻ mặt hối hận của chồng mình: "Đại Trụ, ông thật sự đã ký văn thư đoạn tuyệt quan hệ huyết thống với Lan Trân sao?”

Từ Đại Trụ sắc mặt trắng bệch: "Sao tôi biết sẽ là kết quả này, mấy năm trước ở thôn chúng ta đầu cơ trục lợi bị bắt sẽ bị phê bình rất lâu mà. Sao bây giờ đã thay đổi rồi." Ông ta còn tưởng rằng con gái út hoàn toàn xong đời.

Bây giờ thì tốt rồi, ông ta trộm gà không thành còn mất nắm gạo.

Lan Trân biết làm ăn, hiện tại được thả ra, đi làm ăn sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Ông ta đã đẩy một bà chủ nhiều tiền ra khỏi nhà rồi.

Từ Phú Quý hừ lạnh một tiếng: "Cha mẹ, Lan Trân là do cha mẹ sinh ra, mấy tờ văn thư rách có thể đại biểu cho cái gì, con nghĩ cha mẹ đi nói mấy lời tốt đẹp với Lan Trân, nói không chừng nó sẽ mềm lòng rồi trở về thôi.”

"Cha mẹ, từ nhỏ Lan Trân đã nghe lời cha mẹ, con cảm thấy anh hai nói rất đúng." Từ Phú Hữu gật đầu nói theo.

Ánh mắt Tô Hoa sáng lên: "Được, vậy mẹ đi nói những lời tốt đẹp với em gái của các con.”

Từ Đại Trụ cảm thấy không có khả năng, hiện tại con nhóc Lan Trân này đã thay đổi, trở nên rất nhẫn tâm.

Có điều trong ông ta vẫn tồn tại một tia tâm lý may mắn, lỡ như có thể thì sao.

Cả nhà ngồi ở nhà trừng mắt nhìn Từ Lan Trân về nhà lấy đồ.

Từ Lan Trân bên này được thả ra căn bản không có trở về, trực tiếp cầm tiền thuê một căn nhà ở trên trấn.

Dự định cuộc sống ổn định sẽ đến nhà Tô Hoa dời hộ khẩu ra ngoài.

Từ Lan Trân thu dọn nhà cửa xong cũng không dám ở lại lâu, lập tức đi đến vịnh nhà họ Từ, cô ta sợ mấy ngày nay cô ta bị nhốt sẽ truyền ra lời đồn nhảm, lỡ như khiến cho Trương Kế Đông chán ghét cô ta thì không tốt lắm.

Từ Lan Trân đi vào chuồng lợn, ông nội Trương đang dọn dẹp chuồng lợn, nhìn thấy người tới, vẻ mặt ông ấy lãnh đạm đi vài phần: "Lan Trân, cháu tới làm gì vậy?”

“Ông nội Trương, cháu tới tìm anh Kế Đông." Từ Lan Trân cảm nhận được sự xa cách của ông nội Trương rất rõ ràng, ánh mắt tối sầm đi vài phần.

Ông nội Trương dừng tay, đi thẳng vào vấn đề nói: "Lan Trân, cháu và Kế Đông đang yêu nhau đúng không, có một số chuyện ông cũng muốn nói rõ ràng với cháu. Cháu và Kế Đông không hợp đâu, nhà ông dòng dõi nhỏ, không xứng với cháu, cháu nên tìm một người khác đi.”

Sắc mặt Từ Lan Trân lập tức trắng bệch vài phần: "Ông nội Trương, cháu và Kế Đông đều yêu nhau, vì sao không thể ở cùng một chỗ?”

"Bởi vì ông không đồng ý, lúc trước cháu giúp ông, ông rất cảm kích, tiền nợ cháu ông và Kế Đông sẽ trả lại cho cháu." Ông nội Trương nói xong xoay người vào chuồng lợn tiếp tục làm việc.

Lưu lại vẻ mặt trắng bệch của Từ Lan Trân, Trương Kế Đông nghe lời ông nội Trương nhất, hiện giờ ông nội Trương không cho phép bọn họ ở cùng một chỗ, chỉ sợ Trương Kế Đông cũng có ý nghĩ này.

Có điều Từ Lan Trân cũng không vội, cô ta có rất nhiều thời gian khiến ông nội Trương đồng ý cho bọn họ ở cùng một chỗ.

Từ Lan Trân rời khỏi chuồng lợn liền đi xuống ruộng, mặt trời chói chang chiếu lên người.

Trương Kế Đông đội mũ, hai bên khuôn mặt đầy mồ hôi.

Từ Lan Trân nhìn thấy vậy đau lòng không thôi, vội vàng chạy tới, lấy khăn giấy ra lau mồ hôi hai bên má cho Trương Kế Đông.

Trương Kế Đông nhìn thấy người tới trong lòng có chút hoảng hốt: "Lan Trân, sao em lại tới đây?”

"Em đến thăm anh, Kế Đông, hay là anh đừng làm nữa, công việc ở ruộng này quá mệt mỏi, em nhìn cảm thấy rất đau lòng." Từ Lan Trân cau mày nói.

Ánh mắt Trương Kế Đông sáng lên một chút, rất nhanh lại khôi phục ưu sầu trước kia: "Lan Trân, em đừng nói nhảm, anh không làm việc này thì làm gì!”

"Anh theo em đi làm ăn đi, hiện tại làm ăn rất an toàn, quốc gia cũng bắt đầu kêu gọi mọi người phát triển kinh tế rồi." Từ Lan Trân tươi cười nói.

Cô ta cũng sống lại đến một thời đại tốt, bắt kịp thời điểm làm ăn, thời đại này phàm là người lá gan lớn một chút, thông minh một chút, khắp nơi đều là lối thoát tốt.

Trương Kế Đông có chút do dự, tư tưởng phong kiến trong lòng nói cho anh ta biết hộ cá thể rất mất mặt, chứ đừng nói là buôn bán dọc theo ngõ nhỏ, vậy lại càng mất mặt.

"Kế Đông, anh có muốn đi không, làm ăn có thể kiếm tiền, một ngày em có thể kiếm được số tiền này, còn không mệt nữa." Từ Lan Trân nói xong vươn năm ngón tay.

Trương Kế Đông kinh ngạc: "Năm đồng?” Nhiều như vậy sao?

Từ Lan Trân lắc đầu: "Năm mươi đồng.”

Lời này trực tiếp khiến Trương Kế Đông hoảng sợ, năm mươi đồng, không phải anh ta nghe lầm chứ, làm ăn kiếm được nhiều tiền như vậy sao?

"Lan Trân, em không lừa anh chứ?" Trương Kế Đông vẫn có chút không tin.

Từ Lan Trân trực tiếp lấy mấy tờ đại đoàn kết từ trong túi áo ra.

Trương Kế Đông trực tiếp kinh ngạc không khép miệng lại được.

Từ Lan Trân biết anh ta động tâm, há miệng nói: "Anh Kế Đông, anh nói xem con người sống cả đời này là vì cái gì, không phải là có thể ăn no mặc đẹp, có thể sống một cuộc sống tốt đẹp sao. Bây giờ làm ăn kiếm được rất nhiều tiền, nếu anh không làm thì chỉ có thể cả đời làm việc trên cánh đồng thôi, còn không kiếm được mấy đồng nữa.”

Lời này càng khiến Trương Kế Đông động tâm, anh ta cũng làm việc vì tiền mà.

Bây giờ có một kế hoạch kiếm được nhiều tiền hơn đặt ra trước mắt, bỏ lỡ sẽ không có cơ hội nữa.

Anh ta nuốt nước miếng nhìn Từ Lan Trân nói: "Em để anh suy nghĩ đã.”