Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 138

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sắc mặt Từ Đại Trụ cứng đờ, thần sắc có chút mất tự nhiên: "Lan Trân, anh ba không giống con.”

"Không giống chỗ nào, bởi vì anh ấy là con trai, con là con gái sao? Cha, cha cứu con ra con còn có thể kiếm tiền cho mọi người được.” Từ Lan Trân chuyển đề tài: "Nếu cha mẹ không cứu con ra, con sẽ đoạn tuyệt quan hệ với các người. Những năm qua, con đã làm trâu làm ngựa cho ngôi nhà này rồi, ăn ít làm nhiều cũng không khiến cho mọi người yêu thích con. Lúc trước con kiếm được tiền, các người thấy tiền mắt sáng lên rồi dỗ dành con, bây giờ xảy ra chuyện lại muốn vứt bỏ con đầu tiên đúng không!”

Sắc mặt Từ Đại Trụ càng khó chịu, toàn bộ ý nghĩ trong lòng đều bị con gái út nhìn thấu, điều này khiến cho gương mặt già nua của ông ta có chút không nhịn được.

"Lan Trân, con nói bậy cái gì vậy, trước kia con nhóc con tốt biết bao nhiêu, sao bây giờ lại thành ra như vậy.”

Từ Lan Trân kiêu ngạo ngẩng đầu lên, con nhóc trước kia chỉ là một đứa ngốc, cô ta lại không giống đứa ngốc kia.

Cô ta nhìn Từ Đại Trụ nói: "Con có thể cứu anh ba, cha viết cho con một văn thư đi, vừa vặn đội trưởng cũng ở đây, bảo ông ấy làm chứng.”

"Viết văn thư gì?" Từ Đại Trụ hỏi.

Từ Lan Trân nói: "Từ nay về sau con và nhà họ Từ các người không còn liên quan gì đến nhau nữa, chúng ta đoạn tuyệt quan hệ huyết thống.”

Sắc mặt Từ Đại Trụ lập tức tối sầm lại, một hồi lâu sau gật đầu nói: "Được, tao đồng ý.”

Sau đó ông ta liền ra khỏi phòng gọi Từ Kiến Quốc tới, nói hết chuyện vừa rồi ra, sắc mặt Từ Kiến Quốc có chút xấu hổ: "Anh Đại Trụ, anh đã nghĩ thông suốt chưa?”

Mấy ngày nay ông ấy tiếp xúc với Từ Lan Trân, cảm giác cô gái này rất thông minh, nếu nhà anh Đại Trụ mất đi người con gái này nhất định sẽ hối hận.

Từ Đại Trụ tâm ý đã quyết, trực tiếp gật đầu.

Từ Kiến Quốc thấy thế cũng không tiện khuyên nữa, trực tiếp viết ba bản văn thư, một bản đưa cho Từ Đại Trụ, một bản đưa cho Từ Lan Trân, còn một bản ông ấy là đội trưởng nên giữ lấy.

Từ Lan Trân nói lời giữ lời, viết văn thư xong liền nhận toàn bộ tội về mình, Từ Phú An rất nhanh liền được thả ra.

Cơ hồ Từ Đại Trụ không có một tia không nỡ, cũng không thèm liếc mắt nhìn Từ Lan Trân một cái, dẫn theo con trai rời đi.

Từ Kiến Quốc cũng không có gì để nói, cũng đi theo trở về thôn.

Chuyện Từ Lan Trân bị bắt, Vu Tình luôn cảm thấy chuyện này có liên quan tới Từ Xuân Mai.

Quả nhiên, buổi chiều Từ Xuân Mai liền vui vẻ đi tìm Trương Kế Đông.

"Anh Kế Đông, chị Lan Trân bị bắt, anh có biết không?”

Trương Kế Đông nghe xong cau mày, anh ta lắc đầu: "Không biết, chuyện gì xảy ra vậy?”

"Đầu cơ trục lợi, lá gan của chị ấy to thật đấy." Từ Xuân Mai vui sướиɠ khi người gặp họa, ánh mắt nhìn Trương Kế Đông tất cả đều là vẻ ái mộ.

"Ồ, em đến chỉ để nói chuyện này à?" Trương Kế Đông lạnh lùng nói.

Từ Xuân Mai sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu: "Anh Kế Đông, không phải anh còn thích Lan Trân đấy chứ?”

Vẻ mặt Trương Kế Đông cứng ngắc, anh ta cũng không rõ lắm, nhưng ở cùng một chỗ với Từ Lan Trân anh ta cảm thấy rất thoải mái, cô ấy có thể giúp mình rất nhiều việc.

Nhưng hôm nay Từ Lan Trân bị bắt, cho dù anh ta muốn giúp đỡ cũng không giúp được.

Từ Xuân Mai nóng nảy: "Anh Kế Đông, anh cũng đừng nghĩ gì, đầu cơ trục lợi không phải là chuyện nhỏ, em nghe nói chú Đại Trụ vì cứu Phú An đã cắt đứt quan hệ cha con với Lan Trân rồi.”

Không có nhà mẹ đẻ, hiện tại Từ Lan Trân chính là một cô nhi, còn có danh hiệu đầu cơ trục lợi, đời này xem như đã bị hủy.

Vẻ mặt Trương Kế Đông vẫn lạnh lùng, Từ Xuân Mai càng ủy khuất: "Anh Kế Đông, mẹ em nói sắp gả em đi rồi, anh thật sự không khó chịu chút nào sao?”

Trương Kế Đông lắc đầu, thật sự là Xuân Mai lớn lên quá xấu, nếu như cô ta đẹp hơn một chút, nói không chừng anh ta còn nguyện ý.

"Oa" một tiếng, Từ Xuân Mai khóc ra tiếng, sao anh Kế Đông lại không thích cô ta chứ, cô ta đâu có kém đâu!

"Đừng khóc!" Trương Kế Đông hoảng hốt, vội vàng lấy một tờ khăn giấy từ trong túi ra đưa cho Từ Xuân Mai.

Từ Xuân Mai không cầm, gân cổ khóc lên.

Ngay lập tức thu hút những người làm việc xung quanh.

"Mẹ Xuân Mai, đó không phải là con gái của cô sao?" Có người nhìn thấy Từ Xuân Mai sau cây đại thụ thì hô một tiếng.

Cha mẹ Xuân Mai nghe xong lời này vội vàng chạy tới liền nhìn thấy con gái của mình và Trương Kế Đông ở cùng một chỗ.

Mẹ Xuân Mai lập tức nóng nảy, chỉ vào Trương Kế Đông chất vấn: "Trương Kế Đông, có phải cậu khi dễ con gái của tôi không?”

"Cháu không có." Trương Kế Đông vội vàng lắc đầu nói.

Mẹ Xuân Mai lại không tin: "Không có thì sao con gái của tôi lại khóc?”

"Cháu, cô ấy thổ lộ với cháu, cháu không thích cô ấy, cô ấy lại khóc." Lời này vừa nói ra mọi người chung quanh lập tức nở nụ cười.

"Xuân Mai, sao cháu có thể thích Kế Đông chứ, cháu xinh đẹp như vậy, sao cậu ấy có thể xứng đôi với cháu được!”

"Đúng vậy, đây là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.”

"Ha ha ha ha ha ha ha.”

Từ Xuân Mai lập tức tức giận đỏ mặt quát to: "Các người nói bậy, sao lại không xứng chứ.”

Mặt mẹ Xuân Mai cũng đỏ lên, mất mặt, quá mất mặt, sao bà ta có thể sinh ra một đứa con gái không có mặt mũi như vậy, còn không biết xấu hổ.

"Sao lại không xứng, cháu soi gương là biết?”

"Cháu cháu cháu." Từ Xuân Mai đỏ mặt nói: "Mặc dù cháu không đẹp nhưng cháu có thể làm việc, cháu siêng năng, ăn ít làm nhiều, hơn nữa, hơn nữa cháu còn có thể sinh con trai.”

Câu nói này càng khiến mọi người cười vang: "À, đây là Xuân Mai muốn lập gia đình rồi.”

"Các người câm miệng lại." Mẹ Xuân Mai tức giận, muốn lôi con gái về nhà.

Hết lần này tới lần khác Từ Xuân Mai không vui, ngồi trên mặt đất khóc to, bộ dáng không gả cho Trương Kế Đông cô ta sẽ không đứng dậy.

"Kế Đông, cháu đẹp trai như vậy, trong thôn chúng ta ai có thể xứng với cháu chứ?”

Một số người trêu chọc.

Trương Kế Đông xấu hổ đỏ mặt.

Không biết ai hô một tiếng: "Tôi thấy con gái nhà Vu Tình là xứng đôi nhất, con bé Tuyết Hoa kia vừa trắng vừa mềm, rất xinh đẹp, mười dặm tám thôn gần chúng ta không có ai đẹp hơn con bé đó.”

Trương Kế Đông nghe xong lời này ánh mắt cũng sáng ngời.

Anh ta cũng cảm thấy Tuyết Hoa rất xinh đẹp, giống như hoa sen trong bùn mà không bị nhiễm mùi bùn, khiến cho người ta nhìn đã thấy thích.

Nhưng bây giờ nhà thím Vu không giống như lúc trước, không chỉ xây được một ngôi nhà mới, còn mua một chiếc xe đạp.

Anh ta nghe nói con dâu cả nhà thím Vu còn đang làm việc ở tiệm cơm.

Thím Vu còn giúp thu mua rau ở trong thôn, Hiếu Minh và Tuyết Hoa lại còn đi học.

Nhà anh ta nghèo ai cũng biết, sao anh ta có thể xứng với Tuyết Hoa được.

Trương Kế Đông đang nghĩ, một bác gái liền mở miệng nói: "Kế Đông lớn lên đẹp trai, nhưng bên ngoài có nhiều chàng trai còn đẹp hơn nhiều, hơn nữa Tuyết Hoa còn đi học đó. Nếu như thi được đại học vậy chính là biến thành phượng hoàng rồi, nhà Kế Đông quá nghèo, chắc chắn Vu Tình sẽ không muốn đâu.”

Trương Kế Đông nghe xong lời này vẻ mặt thất vọng, đúng vậy, nhà anh ta quá nghèo.

"Còn không phải sao, nhà Vu Tình giàu nhất trong thôn của chúng ta, có xe đạp, con dâu còn đang làm việc ở tiệm cơm đó.”

"Aiya, thật khiến người ta hâm mộ mà!”

Tất cả đều là vẻ mặt hâm mộ cùng ghen tị.

Từ Xuân Mai nghe xong lời này tức giận nói: "Từ Tuyết Hoa có cái gì tốt, không phải là nó sinh ra trong một gia đình tốt sao, nếu cháu là con gái của Vu Tình, chắc chắn cháu cũng có thể xinh đẹp như cô ta. Cô ta không cần xuống ruộng làm việc tất nhiên sẽ trắng rồi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »