Chương 137

"Mẹ, con và Tuyết Hoa nghe lời mẹ." Từ Hiếu Minh mở miệng nói.

Tuyết Hoa gật đầu theo: "Con nghe mẹ.”

Vu Tình gật đầu: "Vậy hai người các con sẽ lên thị trấn ở, chủ nhật lại về nhà.”

"Vâng ạ." Hai người đáp lại.

Lý Mai nhìn ánh mắt của mẹ chồng lắc đầu: "Con vẫn nên ở nhà ạ." Chồng và con của cô ấy đều ở nhà, đi lên thị trấn ở cô ấy sẽ nhớ nhà chết mất.

Vu Tình gật đầu, ăn cơm tối xong cô liền trở về phòng.

Sáng sớm hôm sau sau khi Vu Tình tỉnh lại, trong sân chỉ còn Hà Diệp và Hạo Viễn, trong nhà thiếu vài người trong sân có chút vắng vẻ.

Vu Tình ăn cơm ở nhà xong có chút nhàm chán, ôm Hạo Viễn, dẫn theo Hà Diệp cất hai túi hạt dưa liền đi về phía nhà Vu Tuệ Mẫn.

Lúc đến, Vu Tuệ Mẫn đang ở nhà cho gà mái ăn, nhìn thấy cô đến thì vui mừng.

Đây là lần đầu tiên Vu Tình đến nhà cô ấy trong nhiều năm như vậy, trước kia đều là cô ấy đi tìm Vu Tình.

"Vu Tình, sao em lại tới đây, mau ngồi đi." Vu Tuệ Mẫn đổ thức ăn vào máng cho gà ăn liền vội vàng đi rửa tay, mang cái ghế ra cũng ngồi xuống.

"Chị Tuệ Mẫn, chỉ có mình chị ở nhà thôi sao? Lệ Lệ đâu?" Vu Tình tò mò hỏi một câu.

Vu Tuệ Mẫn cười cười: "Con bé đi học, nhắc đến chuyện này may mà có người em gái như em.”

"Chuyện gì vậy ạ?" Vu Tình vẻ mặt khó hiểu.

"Còn không phải là lúc trước em cho chị kiến nghị sao! Bảo chị và mẹ chồng chị lập một văn kiện, tránh cho bà ấy không có việc gì lại trở mặt nói bọn chị không hiếu kính bà ấy. Lần này đến nhà đội trưởng làm chứng, còn viết giấy tờ, quả nhiên là bà ấy thành thật hơn rất nhiều, cũng không đến nhà đòi lương thực nữa. Cuộc sống trong nhà chị cũng tốt hơn một chút rồi, trùng hợp cha Lệ Lệ lại nhận được một công việc ở bên ngoài, kiếm được chút tiền liền cho Lệ Lệ đến trường tiểu học trong thôn chúng ta học hành.”

Trước kia chồng của Vu Tuệ Mẫn là một thợ mộc, làm một ít đồ nội thất cho người ta cũng rất tốt, có đôi khi người ta cũng sẽ mời làm chút công việc.

Có điều người trong thôn làm ít đồ đạc, cũng không có việc làm thường xuyên, lần này trùng hợp, có một người có tiền tới, người ta cần mấy món đồ lớn, kiếm được không ít tiền.

Có điều cô ấy cũng chỉ dám nói việc này với Vu Tình, những người khác biết có khi sẽ đỏ mắt tố cáo cô ấy mất.

Vu Tình lại có thêm vài phần hảo cảm đối với người thật lòng coi mình là bạn này.

Hai người còn đang nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến tiếng la hét: "Xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn rồi.”

Giọng nói vừa phát ra, người ở vịnh nhà họ Từ nhao nhao chạy đến cùng một chỗ, nhìn Nhị Đản hỏi: "Nhị Đản, chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”

Nhị Đản thở hổn hển nói: "Xảy ra chuyện rồi, thôn chúng ta có người đầu cơ trục lợi bị tố cáo, hiện tại đang bị giam giữ ở trên thị trấn.”

"Cái gì?" Lời này vừa nói ra tất cả mọi người đều hít sâu một hơi, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, muốn biết ai đã làm việc này.

Cơ thể Vu Tuệ Mẫn lập tức mềm nhũn, sắc mặt trắng bệch, bước chân đều đứng không vững.

"Vu Tình, có phải là chồng của chị hay không?”

Vu Tình cũng có chút kinh ngạc: "Chị Tuệ Mẫn, chị đừng nóng vội, cũng không chắc là ai được, anh Xuân Sinh là người tốt có nhiều may mắn, chắc chắn sẽ không phải là anh ấy.”

Vu Tuệ Mẫn tái nhợt gật đầu: "Có lẽ vậy.”

Vu Tình đỡ cô ấy vào sân.

Bên này Từ Kiến Quốc vội vàng chạy tới, tản hết mọi người ra.

Vu Tuệ Mẫn nghe thấy giọng nói của Từ Kiến Quốc vội vàng chạy ra, lập tức hỏi: "Đội trưởng, ai bị bắt vậy?”

"Là con bé Lan Trân mang theo một chiếc xe hàng nên bị bắt." Từ Kiến Quốc nói xong thở dài, nhìn Vu Tuệ Mẫn đang cảnh giác, một lúc lâu sau nói: "Nhớ kỹ, không thể làm đầu cơ trục lợi.”

Vu Tuệ Mẫn sửng sốt, ngơ ngác gật đầu.

Đợi đến khi Từ Kiến Quốc rời đi, cô ấy tò mò nhìn Vu Tình hỏi: "Vu Tình, đội trưởng có ý gì vậy, có phải anh ấy đã biết chuyện của chồng chị rồi hay không?”

Vu Tình không biết nói cái gì cho phải, chủ yếu là vừa rồi biểu cảm của chị Tuệ Mẫn quá bối rối, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.

Cô nhìn Vu Tuệ Mẫn an ủi: "Có lẽ đội trưởng chỉ nói một chút thôi, có điều chị vẫn nên bảo anh Xuân Sinh cẩn thận một chút, em nghe nói năm sau sẽ thay đổi chính sách, có thể quang minh chính đại làm ăn rồi.”

Ánh mắt Vu Tuệ Mẫn sáng lên: "Thật sao?”

Vu Tình gật đầu: "Tin từ bên trên hẳn là sẽ không sai.”

Đầu cơ trục lợi cũng không tính là tội lớn, nhưng thôn dân vịnh nhà họ Từ lại không biết!

Tô Hoa biết chuyện con gái bị bắt, cả người tê liệt ngồi trên ghế, thật lâu cũng không thể bình phục.

Từ Phú Quý hừ lạnh một tiếng, may là lúc trước anh ta không đi theo, bằng không xảy ra chuyện sẽ mang theo anh ta.

"Mẹ, con đã nói việc này không đáng tin cậy mà, Lan Trân là một cô gái, thông minh đến đâu cũng sẽ thất thủ, dân chúng chúng ta vẫn nên thành thành thật thật trồng trọt là tốt nhất. Bây giờ thì hay rồi, không chỉ Lan Trân bị bắt, mà ngay cả Phú An cũng bị bắt rồi.”

Tôn Thúy Phân ở một bên vui sướиɠ khi người gặp họa: "Cũng may chồng của con không đi, vì một ít tiền mà liên lụy đến nửa đời sau thì thật đáng tiếc.”

"Đại Trụ, làm sao đây?" Tô Hoa vẻ mặt sợ hãi, con trai thứ ba của cô ta còn ở bên trong đó đấy.

Con nhóc chết tiệt kia đúng là không đáng tin cậy mà, ôi, quả nhiên là oan gia phải bồi thường thêm tiền, làm hại con trai bảo bối của cô ta phải chịu khổ bên trong đó.

Từ Đại Trụ lạnh mặt, suy nghĩ một hồi liền đến nhà đội trưởng.

"Kiến Quốc, chuyện Lan Trân và Phú An nhà tôi phải làm sao đây?" Từ Đại Trụ nói với gương mặt nặng nề.

Từ Kiến Quốc thở dài: "Không biết nữa, có lẽ phải ở lại vài ngày.”

"Anh Đại Trụ, lá gan của các người cũng lớn quá rồi đấy, lại dám đầu cơ trục lợi, hiện tại bên kia rất tức giận, có lẽ còn phải lao động cải tạo nữa.”

Từ Đại Trụ vừa nghe vậy, ngón tay run rẩy vài phần, con trai út của ông ta chưa từng nếm qua khổ sở gì, phải đi lao động cải tạo làm sao có thể chịu được, không được, ông ta muốn đi tìm Lan Trân.

"Kiến Quốc, chú có thể dẫn tôi đi gặp Lan Trân một chút được hay không.”

Từ Kiến Quốc nhìn vẻ mặt sốt ruột của ông ta, gật đầu đồng ý.

Lúc này hai người mới ngồi lên xe bò đi về phía trấn.

Đến trấn, có Từ Kiến Quốc ở đây, rất nhanh Từ Đại Trụ đã gặp được Lan Trân.

Từ Kiến Quốc nhường không gian cho hai cha con, xoay người đi ra ngoài.

Từ Đại Trụ âm trầm nhìn Từ Lan Trân: "Lan Trân, việc này phải làm sao đây, không phải con nói sẽ không xảy ra chuyện gì sao? Hiện tại anh ba của con cũng bị liên lụy bị nhốt lại rồi.”

Từ Lan Trân tràn ngập bất mãn, sao cô ta biết được, có điều chắc chắn việc này không nghiêm trọng, sắp phân chia đất đai rồi, còn có thể buôn bán nữa.

Có lẽ việc này của cô ta chỉ là một chuyện nhỏ, có điều cô ta không định nói ra, vừa vặn nhân cơ hội này nhìn rõ bộ mặt thật của cả nhà Từ Đại Trụ đối với cô ta.

Cô ta cúi đầu với vẻ mặt sợ hãi: "Cha, con cũng không biết chuyện gì đang xảy ra! Đều là con không tốt, làm liên lụy đến anh ba, hiện tại con nên làm cái gì bây giờ?”

Từ Đại Trụ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm Từ Lan Trân chậm rãi nói: "Lan Trân, cha biết con là một đứa trẻ ngoan, con có thể cứu anh ba của con không?”

"Làm sao để cứu ạ?" Từ Lan Trân hỏi.

Từ Đại Trụ nghe vậy có chút kinh hỉ, ông ta biết Lan Trân là một đứa nhỏ rất nghe lời mà.

"Lan Trân, con nhận hết tội danh này đi, nói rõ với bọn họ, chuyện này không có liên quan gì đến anh ba của con, như vậy anh ba của con có thể đi ra.”

Sắc mặt Từ Lan Trân càng ngày càng lạnh, nhìn Từ Đại Trụ cười lạnh nói: "Cha, vì sao con phải nhận cứu anh ba, vì sao không phải là anh ba cứu con?”