Chương 136

Mười hai giờ tan học, Vu Tình đã sớm đến cổng trường chờ hai người bọn họ.

Mặc dù bảo vệ là một chức vị khiêm tốn, nhưng cũng không thể xem thường, tác dụng rất lớn, nếu phụ huynh có chuyện khẩn cấp gì đó không có sự đồng ý của bảo vệ thì cũng không vào trường được.

Vu Tình cầm một phần khoai tây xào và hai cái bánh bao bữa trưa làm ở tiệm cơm đưa cho bác bảo vệ: "Chú còn chưa ăn cơm trưa đúng không ạ. Con dâu cháu làm việc ở tiệm cơm, chúng cháu được giảm giá nội bộ khi mua một phần khoai tây sợi và bánh bao, cho chú một phần ạ. Con gái và con trai cháu học ở trường này, sau này nếu có chuyện gì phiền chú chiếu cố với ạ.”

Bác trai kia vốn là người nhiệt tình, thấy Vu Tình còn đưa đồ ăn cho ông ấy, trong lòng lập tức vui vẻ: "Cháu gái yên tâm, cháu nói cho chú biết ai là con gái và con trai của cháu. Đến lúc đó có chuyện gì, chắc chắn chú sẽ chăm sóc một chút.”

"Mẹ, mẹ còn chưa đi ạ?" Tuyết Hoa đeo cặp sách vui vẻ đi ra.

Vu Tình phất phất tay với cô bé.

Bác bảo vệ cười nói: "Đây là con gái của cháu à, bộ dáng xinh đẹp giống như cháu vậy.”

Chỉ chốc lát sau, Từ Hiếu Minh cũng chạy ra, nhìn thấy Vu Tình anh ấy cũng vui vẻ, buổi sáng mẹ anh ấy dặn tan học sẽ đi đến tiệm cơm chị dâu làm để ăn cơm, anh ấy còn tưởng mẹ ấy đã về nhà rồi.

"Mẹ, mẹ chưa đi à!”

"Chưa, mẹ lo lắng cho hai đứa." Vu Tình vỗ vỗ bả vai Hiếu Minh nói.

"Con trai và con gái của cháu đều đẹp." Bác bảo vệ Mã nói.

Vu Tình chỉ chỉ bác Mã nói: "Hiếu Minh, Tuyết Hoa chào ông đi, sau này các con ở trường cần gấp cái gì có thể bảo ông Mã đi tìm chị dâu con giúp.”

Từ Hiếu Minh và Từ Tuyết Hoa nghe lời hô một tiếng: "Chào ông Mã ạ.”

Bác Mã cười haha, vội vàng đáp: "Ngoan, ngoan.”

Buổi trưa không biết Cố Tuệ Nương xảy ra chuyện gì, đi tới cổng trường liền nhìn thấy một màn này, đáy mắt tất cả đều là ghét bỏ.

Thật sự là mấy người quê mùa ở nông thôn, thấy người liền muốn làm thân, làm thân thì cũng phải tìm một tốt chứ, một người bảo vệ thì có gì giỏi.

Không có tiền đồ, mất mặt.

Từ Hiếu Sinh ra cửa liền nhìn thấy Cố Tuệ Nương, chạy về phía cô ta: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”

"Mẹ tới đón con." Cố Tuệ Nương nói xong đi về phía Vu Tình, vẻ mặt bố thí nói: "Em dâu, sao buổi trưa rồi còn tới? Hộp cơm trong tay cô là gì vậy? Chẳng lẽ buổi trưa còn đưa cơm cho Hiếu Minh và Tuyết Hoa sao? Kỳ thật bữa ăn ở trường cũng không đắt, cô thêm mấy đồng là có thể nộp tiền cơm cho hai đứa nó, cũng đỡ phải chạy qua chạy lại.”

Bác Mã vẻ mặt nghi hoặc.

Lại nghe Cố Tuệ Nương tiếp tục nói: "Bây giờ cô không còn chồng, mọi người cũng đều biết cuộc sống của cô không dễ chịu gì, cô không có tiền cho con cái đi học, đây không phải là ủy khuất bọn nhỏ sao?”

Bác Mã đang ăn cơm lập tức dừng lại, cháu gái này cuộc sống khổ sở như vậy, sớm biết vậy ông ấy đã không nhận phần thức ăn này rồi, bỏ đi, lát nữa đưa cho cô ấy một ít tiền.

"Chị dâu, ai bảo tôi không có tiền, hộp cơm này của tôi cũng không phải là đồ ăn, hơn nữa Lý Mai làm việc ở tiệm cơm, nhà chúng tôi có thể thiếu đồ ăn sao, nực cười." Vu Tình nói xong liền nói với Tuyết Hoa và Hiếu Minh: "Con trai, con gái, đi đến chỗ chị dâu các con ăn cơm. Cơm ở trường khó ăn lắm, nào có ngon như ở tiệm cơm, mỗi ngày chúng ta đều đến tiệm cơm ăn.”

Cố Tuệ Nương trợn tròn mắt, không phải là có con dâu làm việc ở tiệm cơm thôi sao, ra vẻ cái rắm.

Cô ta nhìn con trai thở hổn hển nói: "Hiếu Sinh, trở về nhà ăn cơm.”

Từ Hiếu Sinh không vui: "Mẹ, con cũng muốn đi ăn ở tiệm cơm.”

"Ăn cái gì mà ăn, có tiền mà không biết tiết kiệm sớm muộn gì cũng bại gia, đến lúc đó không có tiền sẽ chết đói mấy người tiêu tiền như nước kia." Cố Tuệ Nương hùng hùng hổ hổ hô.

Từ Hiếu Sinh bĩu môi, không tình nguyện đi theo về nhà.

Lúc đi ngang qua tiệm cơm, Từ Hiếu Minh cùng Từ Tuyết Hoa còn có Vu Tình đang ngồi bên ngoài bày bàn ăn cơm, trên bàn đặt một con cá kho, còn có một phần rau xanh xào và cơm trắng.

Cố Tuệ Nương nhìn mặt đều tái đi, thức ăn nhà cô ta cũng không ngon bằng mấy người Tình.

Đồ không biết cách sống, loại phụ nữ phá sản.

"Mẹ, con cũng muốn đi ăn cá." Từ Hiếu Sinh thèm đến nỗi nuốt nước miếng.

Cố Tuệ Nương cũng không thèm liếc cậu ta một cái, thở phì phò rời đi.

Hai giờ mới lên lớp, Từ Hiếu Minh và Tuyết Hoa ăn xong liền ra hậu viện làm bài tập.

Làm bài tập xong hai người cũng không nhàn rỗi, không muốn ăn không ngồi rồi, bắt đầu giúp đỡ làm việc.

Vu Tình cũng không ngăn cản, học tập là tốt, nhưng cũng không thể học tất cả thời gian, ngẫu nhiên làm một số công việc cũng tốt.

Một giờ rưỡi, Từ Hiếu Minh cùng Tuyết Hoa mới đi về phía trường học.

Lớp học của hai người không giống nhau, đến trường, hai người liền tách ra.

Từ Hiếu Minh đi lên lầu hai, không đợi anh ấy vào đến lớp, anh ấy liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, anh ấy có chút không xác định hô một tiếng: "Trình Thanh Thanh?”

Cô gái kia nghe thấy giọng nói mê mang quay đầu lại.

Từ Hiếu Minh nhìn thấy thật sự là cô ấy, sắc mặt lập tức vui vẻ, chạy về phía cô ấy: "Thanh Thanh, thật sự là cậu sao?”

Trình Thanh Thanh nhìn thấy anh ấy thì kinh ngạc: "Từ Hiếu Minh, sao cậu lại ở đây? Cậu tới đây học sao?" Trình Thanh Thanh tò mò hỏi, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.

Cô ấy biết nhà Từ Hiếu Minh, cuộc sống cũng không giàu có lắm, hơn nữa theo tính cách mẹ của anh ấy, hẳn là sẽ không cho anh ấy đi học đâu.

Khóe môi Từ Hiếu Minh đầy ý cười: "Tớ cũng đến đây học, tớ học ở lớp 9B, còn cậu thì sao?”

"Tớ đang học lớp 9A.” Trình Thanh Thanh cười nói.

Từ Hiếu Minh vẻ mặt khuynh bội: "Cậu giỏi thật đấy.”

Trình Thanh Thanh ngượng ngùng cười cười, đưa tay gỡ tóc bên tai xuống nói: "Cũng được haha, có điều sao cậu lại đi học, mẹ cậu đồng ý sao?”

Từ Hiếu Minh lập tức gật đầu: "Đúng vậy, em gái tớ và tớ đều đi.”

Trình Thanh Thanh kinh ngạc: "Vậy thì tốt, tớ về phòng học trước đây.”

Từ Hiếu Minh đáp lại một tiếng, nhìn theo bóng lưng cô ấy rời đi, anh ấy mới xoay người trở về lớp.

"Thanh Thanh, đó là ai vậy? Đẹp trai quá!" Trình Thanh Thanh vừa mới trở lại lớp, có người liền chạy tới hỏi thăm.

Khóe miệng Trình Thanh Thanh mang theo ý cười nói: "Một người bạn.”

"Bạn? Không phải là bạn trai chứ?" Cô gái nói đùa.

Trình Thanh Thanh lập tức lắc đầu: "Không phải, cậu đừng nói bậy.”

Buổi tối sau khi về đến nhà, Vu Tình lấy một chiếc chìa khóa đặt lên bàn, nhìn mọi người nói: "Mẹ thuê một căn nhà ở trên thị trấn, Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi đi lại lại cũng không tiện. Mẹ nghĩ cho hai đứa nó lên trấn ở, đợi đến chiều thứ sáu tan học có thể về nhà chơi ngày cuối tuần, như vậy vợ thằng cả cũng có xe đi làm.”

Lý Mai lập tức có chút áy náy: "Mẹ, con đi xe bò cũng được ạ.”

"Con đi xe đạp đi, nếu con không muốn chạy tới chạy lui cũng có thể lên trấn ở, căn nhà kia rất to. Chủ yếu là bây giờ lập thu rồi, sau này ban ngày sẽ ngắn, trường học vẫn sáu giờ mới tan học, hai đứa Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi xe về trời đã tối rồi mẹ không yên tâm, vẫn là ở trên trấn bớt đi chút việc.”