Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Thư 80 Chi Cực Phẩm Bà Bà Có Không Gian

Chương 135

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đảo mắt đã đến ngày hai đứa nhỏ khai giảng, sáng sớm Vu Tình rời giường, ăn sáng xong nhìn hai người hỏi: "Mang theo hết đồ chưa?”

"Mang đủ rồi ạ." Hai người Từ Hiếu Minh cùng nhau nói.

Hôm nay Hiếu Minh và Tuyết Hoa khai giảng, Lý Mai liền nhường xe đạp cho bọn họ, còn cô thì ngồi xe bò đi làm.

Hiếu Minh đạp xe, lai cả Vu Tình và Tuyết Hoa đến trường.

Vu Tình đưa hai người đến trường liền nhìn thấy Cố Tuệ Nương và Từ Thừa Dũng.

"Em dâu hai, đưa Hiếu Minh và Tuyết Hoa đến đó à?" Cố Tuệ Nương âm dương quái khí hô một tiếng.

Vu Tình nghe thấy giọng thì quay đầu cười nói: "Chị dâu cũng đưa Hiếu Sinh tới đó à.”

Cố Tuệ Nương gật đầu: "Hiếu Minh nhà cô ở lớp nào vậy? Lớp ở trường trung học cơ sở số 1 đều chia theo thành tích, dựa theo ABCD để phân lớp, lớp A là tốt nhất, lớp D là kém nhất. Hiếu Sinh nhà tôi cũng không phải học rất tốt nên được phân ở lớp C, Hiếu Minh nhà các người ở lớp nào?”

Cố Tuệ Nương một bộ dạng xem náo nhiệt, Từ Hiếu Minh đã hai ba năm không đi học, chắc chắn thành tích đã kém đến rối tinh rối mù, nói không chừng là ở lớp D.

"Em dâu, chắc cô không biết xem phân lớp ở đâu đúng không, tôi dẫn cô đi xem." Cố Tuệ Nương nói xong nhiệt tình kéo Vu Tình đi về phía cột thông báo, bắt đầu tìm tên ở lớp D.

Nhưng tìm hơn nửa ngày Cố Tuệ Nương cũng không tìm thấy tên Từ Hiếu Minh, trong lòng lập tức vui vẻ, không phải là thằng nhóc này không được phân lớp đó chứ.

Cô ta nói rồi Từ Hiếu Minh đã mấy năm không đi học, sao còn có thể vào được trường trung học cơ sở số 1, lần này Vu Tình sẽ bị mất mặt đến chết.

Còn không đợi cô ta đi chế nhạo Vu Tình, chợt nghe Từ Hiếu Minh chỉ vào biểu đồ lớp B hô lên: "Mẹ, con ở đây.”

Vu Tình nghe thấy thanh âm vội vàng chạy tới, thấy được tên Hiếu Minh nhà mình rất rõ ràng.

Trên mặt cô vui vẻ nhìn về phía Cố Tuệ Nương: "Chị dâu, Hiếu Minh nhà chúng tôi ở lớp B đó.”

"Cái gì?" Cố Tuệ Nương trợn tròn mắt, sao có thể.

Sao Từ Hiếu Minh có thể học giỏi như vậy chứ.

Lúc trước thành tích tốt nhất của con nhà cô ta cũng chỉ là lớp B, sao Từ Hiếu Minh này có thể vào được.

Điều này là không thể.

Thiếu chút nữa Cố Tuệ Nương đã hỏi ra, nhìn bộ dáng tươi cười thản nhiên của Vu Tình, cô ta hận không thể cào nát khuôn mặt kia.

Sắc mặt Từ Thừa Dũng cũng có chút khó coi: "Em dâu, nhìn không ra Hiếu Minh lại giỏi đến như vậy!”

Vu Tình khoát tay áo: "Không có, Hiếu Minh thông minh giống cha nó, chỉ là không được học hành đàng hoàng mà thôi, còn không phải là Thừa Diên mất rồi nên đứa nhỏ cũng hiểu chuyện hơn sao.”

Từ Thừa Dũng cười gượng một tiếng, nghe thấy tên Từ Thừa Diên, trong lòng run rẩy.

Nhìn về phía gương mặt giống Từ Thừa Diên kia, trong lòng anh ta không hiểu sao có chút chán ghét.

Cố Tuệ Nương không phục, kéo Vu Tình muốn đi xem Tuyết Hoa được phân ở lớp nào, con nhóc kia chính là bình hoa, không có dáng vẻ gì còn không có đầu óc.

Chắc chắn là kém hơn con trai của cô ta.

Cố Tuệ Nương lại tìm ở lớp D, nhưng thế nào cũng không tìm được.

Vu Tình chỉ chỉ bảng lớp A nói: "Tuyết Hoa ở lớp A nè.”

Từ Hiếu Minh nghe xong vẻ mặt khϊếp sợ: "Em gái học giỏi thật đó, còn giỏi hơn cả anh.”

Tuyết Hoa ngượng ngùng cười cười: "Em cũng giống cha mẹ.”

Mặt Cố Tuệ Nương tái đi: "Sao có thể, sao nó lại học giỏi như vậy chứ.”

Từ Thừa Dũng cũng không chịu nổi nữa, nhìn Vu Tình nói: "Em dâu, tôi và chị dâu cô còn phải đi làm nên đi trước đây.”

Nói xong anh ta kéo vợ rời đi.

Hai người ra bên ngoài không có ai, Cố Tuệ Nương giống như một người phụ nữ chanh chua hô lên: "Từ Thừa Dũng, anh nhìn con cái nhà em hai anh đi, ai nấy đều học giỏi như vậy đó? Nếu hai đứa này thật sự thi đậu đại học, vậy nhà chúng ta còn có địa vị gì trong nhà anh đây, vậy chẳng phải Vu Tình sẽ cưỡi lên đầu chúng ta sao.”

Sắc mặt Từ Thừa Dũng cũng rất khó coi, lúc trước anh ta đã xem thường Vu Tình không có đầu óc còn xấu xí, hiện giờ mới nửa năm thôi mà người phụ nữ này không những trở nên đẹp mắt, đầu óc còn rất thông minh.

Nếu Vu Tình thật sự sống tốt, vậy chẳng phải là tát vào mặt anh ta sao?

Không được, anh ta không thể nhìn mấy đứa con nhà em hai giỏi hơn đứa nhỏ nhà anh ta được.

Anh ta cau mày cùng một chỗ, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Tuệ Nương, anh nhớ là trong nhà máy của cha em không phải cần tuyển công nhân sao? Em nói với cha em một tiếng, bảo cho Hiếu Minh đến nhà máy làm đi, như vậy chắc chắn Vu Tình sẽ không cho nó đi học nữa.”

Ánh mắt Cố Tuệ Nương sáng lên: "Đúng vậy, dựa theo điều kiện của nhà Vu Tình, đi học không phải là vì tìm việc làm, cho một đứa không đi học còn có thể tiết kiệm chi phí học hành.”

Vẻ mặt cô ta hưng phấn nói: "Thừa Dũng, vẫn là anh thông minh, chờ buổi chiều tan làm về em sẽ đi tìm cha, vừa vặn bảo mẹ em đến xưởng dệt cũng hỏi việc làm cho Tuyết Hoa.”

Từ Thừa Dũng hài lòng gật đầu, lúc này hai người mới đi làm.

Vu Tình đưa Hiếu Minh và Tuyết Hoa đi nhận lớp xong cũng không trở về luôn, cô xoay người đi đến tiệm cơm.

Đúng là buổi sáng bận rộn, lúc Vu Tình tới thấy làm ăn rất khá, trong tiệm chật kín khách.

Có thể ít hơn so với lúc đầu một chút, có điều việc làm ăn của mình còn tốt hơn nhiều so với tiệm đối diện.

Hiện giờ tiệm cơm đã tuyển thêm hai nhân viên phục vụ, Vu Tình liền bảo Vương Phượng Lan đảm nhiệm vai trò lãnh đạo ở sảnh trước, còn tăng lương cho cô ấy.

Vương Phượng Lan nhìn thấy Vu Tình đến, đừng nói là vui biết bao nhiêu, lập tức nhiệt tình nghênh đón: "Thím đến rồi đó à, thím đã ăn sáng chưa ạ?”

"Ăn rồi, làm ăn không tệ đúng không?" Vu Tình nhìn một chút hỏi.

Vương Phượng Lan lập tức gật đầu: "Làm ăn tốt lắm ạ! Sổ sách về lợi nhuận mấy ngày nay cháu đều đặt ở trong phòng ở hậu viện, thím qua xem một chút đi.”

Vu Tình ừ một tiếng cầm chìa khóa đi ra hậu viện.

Đến hậu viện cô xem sổ sách rồi tính toán một chút, tuy rằng Vương Phượng Lan là nhân viên phục vụ nhưng cái gì cũng biết.

Trên sổ sách viết rất rõ ràng, một chút sai lầm cũng không có.

Tiệm cơm đã mở cửa hơn nửa tháng, một ngày kiếm được 230 đồng, mười tám ngày kiếm được 4.140 đồng.

Nhìn một xấp tiền như vậy, Vu Tình trực tiếp cho vào không gian trong Thương Thành.

Cô còn để lại một ít, vài ngày nữa sẽ trả lương cho mọi người.

Thu tiền xong Vu Tình liền ra khỏi hậu viện, hai nhân viên phục vụ mới tới còn chưa từng gặp Vu Tình.

Buổi sáng bận rộn xong, Vương Phượng Lan dẫn hai nhân viên phục vụ đến hậu viện: "Đây chính là bà chủ của chúng ta, có điều việc này không thể để cho đầu bếp Lý Mai ở hậu trù biết, cô ấy là con dâu của bà chủ. Bà chủ của chúng ta mở tiệm cơm nhưng không nói với người nhà, nếu để cho người khác biết chuyện bà chủ mở tiệm cơm thì hai người xong đời đó.” Vương Phượng Lan đe dọa nói.

Vu Tình nhìn đều muốn cười, cô gái Phượng Lan này quá buồn cười rồi, sao lại giống như mấy tên côn đồ xã hội đen vậy chứ, xem hai cô gái kia sợ tới mức nào rồi kìa.

"Thím nghe Phượng Lan nói nhà các cháu ở xa đúng không? Hậu viện của chúng ta có thể ở được, nếu muốn thì ở lại hậu viện đi." Vu Tình nói.

Hai cô gái nghe xong vẻ mặt vui mừng, vội vàng cảm kích nhìn Vu Tình: "Cảm ơn bà chủ, cảm ơn bà chủ.”

"Không có gì, các cháu cũng không dễ dàng gì, tranh thủ thời gian đem chăn đệm đến ở. Dù sao cũng không có người, ở thì coi như là trông coi được tiệm cơm.” Vu Tình nói đùa.

Hai cô gái kia lại coi là thật, trong lòng cũng không có áp lực gì lớn. Vẻ mặt nghiêm túc nói: "Bà chủ yên tâm, chắc chắn chúng cháu sẽ trông coi tiệm cơm.”
« Chương TrướcChương Tiếp »