Chương 133

Từ Xuân Mai sửng sốt, không nghĩ tới đã bị lộ việc này, nếu như vậy thì cô ta cũng không cần phải giả vờ nữa.

Cô ta nhanh chóng thay đổi sắc mặt, vẻ mặt vô sỉ nhìn Tuyết Hoa châm chọc nói: "Bạn bè, Từ Tuyết Hoa, mày muốn làm bạn với tao nhưng mày xem mày có xứng không? Nếu không phải tao theo mày có thể được ăn chút đồ ăn ngon, mày nghĩ tao cần à. Trách không được tất cả mọi người đều ghét mày, mày chính là một đứa con gái yếu ớt, không phải chỉ có một người mẹ cưng chiều thôi sao, có gì mà đắc ý. Mày có biết mỗi lần tao nhìn thấy mày đều ghê tởm đến thế nào không, tao ghét mày.”

Một cái tát "ba" vang lên, Vu Tình hung tợn trừng mắt nhìn Từ Xuân Mai một cái, ôm cô nhóc khóc không thành tiếng vào trong ngực.

"Thím đánh cháu sao! Từ Tuyết Hoa có cái gì tốt, vì sao các người lại cưng chiều cô ta như vậy, không phải đều là trọng nam khinh nữ sao, vì sao nhà các người lại không như thế." Từ Xuân Mai kéo cổ họng, mặt vặn vẹo vào cùng một chỗ.

Ánh mắt Vu Tình hung ác trừng mắt nhìn cô ta một cái, cắn răng giận dữ nói: "Từ Xuân Mai, Tuyết Hoa nhà chúng tôi tốt số nên có một người mẹ như tôi, tôi không những muốn cưng chiều con bé mà còn muốn cưng chiều con bé thành một cô công chúa nhỏ. Con gái của tôi, tôi cưng chiều là được, đúng rồi, con gái của tôi đưa tiền cho cháu cháu mau lấy ra trả lại, bằng không mấy người con trai nhà tôi cũng không để yên đâu.”

Khuôn mặt ghen tị của Từ Xuân Mai xanh lên.

Mẹ Xuân Mai trừng mắt nhìn con gái một cái, giận dữ nói: "Mày mau trả lại tiền cho người ta đi.”

"Con không còn tiền.” Từ Xuân Mai xụ mặt nói, tiền gì chứ, cô ta đã sớm tiêu hết rồi, ngay cả một cái váy cũng không mua được, con nhóc kia kẹt xỉ muốn chết.

"Không còn tiền sao.” Mẹ Xuân Mai tức giận, quay đầu ngượng ngùng nhìn Vu Tình.

Vu Tình hừ một tiếng: "Không còn tiền thì để cha mẹ trả, Tuyết Hoa, Xuân Mai nợ con bao nhiêu tiền?”

Tuyết Hoa lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tổng cộng ba mươi đồng.”

"Mày nói bậy, chỉ có mười đồng thôi." Từ Xuân Mai vội vàng nói.

Tuyết Hoa cũng đứng thẳng người, trong ánh mắt có chút lạnh lùng: "Lần này là mười đồng, Từ Xuân Mai, tự cô sờ lương tâm mình hỏi một chút đi, lúc trước cô nói cô thích một cái khăn lụa, tôi cho cô một đồng để mua. Sau đó, cô muốn ăn kẹo và trứng gà, tôi mua, cô cần vớ tôi mua cho, cô muốn hoa cài đầu tôi đều mua, cô thích một đôi giày da nhỏ giá mười tám đồng tôi cũng đã mua rồi… Vừa nói như vậy, ba mươi đồng cũng không đủ, còn có áo khoác lần trước chị dâu tôi làm cho tôi, cô cũng cầm đi mặc.”

Sắc mặt Từ Xuân Mai trắng bệch.

Sắc mặt mẹ Xuân Mai và chị dâu lại càng trắng bệch, nhiều tiền như vậy cả nhà họ phải kiếm một năm mới có được.

"Ôi, con nhóc chết tiệt này, mày muốn ăn tao à.”

"Vu Tình, tiền này cô đợi buổi tối đi, buổi tối tôi bảo người nhà tôi đưa cho cô.” Mẹ Xuân Mai nói với vẻ mặt đau đớn.

Lúc này Vu Tình mới dắt Tuyết Hoa ra khỏi nhà Từ Xuân Mai.

Dọc theo đường đi Vu Tình lại an ủi dạy dỗ Tuyết Hoa một phen, lúc này mới về nhà.

Khi về đến nhà cũng không còn sớm nữa, bữa trưa Tuyết Hoa nhóm lửa, cô nấu cơm.

Hà Diệp cảm nhận được sự không vui của Tuyết Hoa, ăn cơm xong liền đi tìm Tuyết Hoa chọc cho cô bé vui vẻ.

Buổi trưa sau khi ba anh em nhà họ Từ trở về liền muốn đi đến nhà Từ Xuân Mai tính sổ.

Vu Tình gọi mấy người lại: "Mẹ dẫn Tuyết Hoa qua đó rồi, hai con ăn cơm đi, ăn cơm xong còn nghỉ ngơi.”

Từ Hiếu Minh không vui: "Mẹ, mẹ đi sớm vậy, con còn muốn đánh cho con nhóc đó một trận. ”

"Được rồi, con là con trai, sao có thể động tay với một cô gái, truyền ra ngoài người ta còn không chê cười con sao.” Vu Tình tức giận nói.

Từ Hiếu Minh gãi gãi đầu cười nói: "Vậy thì sao ạ, bắt nạt em gái của con là không được rồi.”

"Anh ba, mẹ tát Xuân Mai một cái, hơn nữa buổi sáng nhà bác gái Tô cũng đánh nhau với nhà Xuân Mai rồi.” Tuyết Hoa mắt sưng đỏ nói.

Từ Hiếu Nghĩa vẻ mặt tò mò: "Sao hai nhà bọn họ lại đánh nhau?”

"Còn không phải là Xuân Mai tạo tin đồn Lan Trân đi làm cái kia sao.” Tuyết Hoa nói mặt đỏ lên một chút.

"Làm gì vậy?” Từ Hiếu Nghĩa vẻ mặt mê mang.

Từ Hiếu Nhân và Từ Hiếu Minh cũng là vẻ mặt tò mò: "Làm gì vậy?”

"Bán thân.”

Từ Hiếu Nghĩa hoảng sợ, cơm trong miệng đều phun ra.

Từ Hiếu Minh ngồi đối diện Từ Hiếu Nghĩa trực tiếp nổ tung, vội vàng chạy đi rửa mặt: "Anh cả, anh làm gì vậy! Sao lại nhổ ra mặt em, may mà em che bát, bằng không trưa nay em phải nhịn rồi.”

Từ Hiếu Nghĩa ngượng ngùng cười cười: "Anh không nhịn được, do mẹ thẳng thắn quá.”

Vu Tình trợn trắng mắt: "Không nói thẳng các con lại hỏi, còn trách mẹ sao.”

"Không trách, không trách ạ.” Từ Hiếu Nghĩa vội vàng lắc đầu.

"Mẹ, thanh danh của con gái là quan trọng nhất, Từ Xuân Mai cũng quá độc ác rồi, đi bịa đặt người ta như vậy.”

Từ Hiếu Nhân thổn thức không thôi, đây cũng không phải là chuyện mà con người làm, Từ Xuân Mai tuổi còn nhỏ sao tâm tư lại ác độc như vậy.

Mấu chốt là em gái còn chơi với cô ta, may mà không xảy ra chuyện gì lớn.

Tuyết Hoa cúi đầu khiến cho người khác không đoán ra được cảm xúc của cô bé.

Ăn cơm trưa xong, còn hai tiếng nữa là đến giờ làm việc, mọi người đều trở về phòng ngủ trưa.

Trong nhà Từ Xuân Mai, Từ Xuân Mai quỳ trên mặt đất bắt đầu run rẩy, ngồi trước người cô ta là cha Xuân Mai và mẹ Xuân Mai, hai người đều là vẻ mặt ngưng trọng.

"Cha nó à, chính là ba mươi đồng tiền đó, nhà chúng ta phải tiết kiệm một năm mới có được. Trả tiền này cũng được, vài ngày nữa liền gả con nhóc này ra ngoài." Mẹ Xuân Mai tức giận nói.

Con nhóc này chính là một tai họa, nếu không nhanh chóng đuổi đi, không chừng lại xảy ra chuyện gì đó.

Cha Xuân Mai bất đắc dĩ gật gật đầu, vốn ông ta còn muốn giữ lại con nhóc này mấy năm nữa rồi mới cho kết hôn, hiện giờ xem ra suy nghĩ của ông ta là sai rồi.

Xuân Mai vừa nghe sẽ gả mình ra ngoài, lập tức hoảng hốt, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ: "Cha mẹ, con không muốn lập gia đình đâu, con biết sai rồi, sau này con sẽ nghe lời cha mẹ. Cầu xin cha mẹ đừng cho con lập gia đình." Xuân Mai khóc thảm thiết.

Trong nhà lại không có ai thương cô ta, bởi vì bàn ghế trong nhà đã bị đập nát, ngay cả bể nước lớn trong sân cũng không còn, cái đó rất đáng giá đó.

Hiện tại hết rồi, mấy người anh trai chị dâu của Từ Xuân Mai tức chết.

"Cha mẹ, nếu Xuân Mai không gả ra ngoài thì chúng ta chia nhà đi.” Anh cả Xuân Mai thở phì phò mở đầu nói.

Anh hai Xuân Mai rống lên: "Đúng, chia nhà.”

Cha Xuân Mai thở dài: "Lấy chồng, mau tìm người gả ra ngoài đi.”

Mắt mẹ Xuân Mai sáng lên: "Cha nó à, ông còn nhớ cái người què trước kia không? Người nhà người ta nói sẽ đưa hai trăm đồng để cưới Xuân Mai nhà chúng ta, tuy người ta đi đứng không lanh lẹ, nhưng trong nhà có tiền. Còn là một ngôi nhà gạch ngói, có cả xe đạp nữa.”

"Tuổi của cậu ta có phải hơi lớn một chút không!” Cha Xuân Mai có chút do dự, ông ta biết người què kia, đã hơn hai mươi tuổi rồi, trước kia từng là lính, sau đó bị thương ở chân liền trở về nghỉ hưu.

Nghe nói trước kia còn là một cán bộ!

Nếu như trước kia thì đúng là nhà bọn họ trèo cao, nhưng bây giờ lại không giống như vậy nữa, người kia đã bị què, không làm được việc nặng, con gái của ông ta gả qua đó sẽ phải chịu ủy khuất.

"Lớn cái gì chứ, Xuân Mai có thể gả qua đó là phúc phận của nó rồi.” Mẹ Xuân Mai bĩu môi nói.

Từ Xuân Mai nóng nảy, cô ta không muốn gả cho người què: "Con không muốn, cho dù lập gia đình con cũng phải gả cho người bình thường, con không muốn người què, nếu các người ép con con sẽ đi tự tử. Đến lúc đó đừng nói là lập gia đình, ngay cả một phần tiền sính lễ con cũng sẽ không để mọi người lấy được.”