Chương 132

Vu Tình nghe xong lời này thổn thức không thôi, đã biết việc này sẽ náo loạn to, người nông thôn thích đâm chọt nhất, lòng ghen tị này cũng không phải bình thường.

Hai mắt Vu Tuệ Mẫn sáng lấp lánh nhìn Vu Tình hỏi: "Em có muốn đi xem náo nhiệt không?”

Vu Tình có chút do dự.

Vu Tuệ Mẫn kéo cánh tay cô hét lên: "Đi thôi, đi xem một lát đi.”

"Được rồi, chị chờ em một chút." Vu Tình nói xong liền chạy về phòng, xem kịch mà không có hạt dưa thì không được.

Chưa nói đến việc đã ở đây lâu rồi mà không có chương trình giải trí gì, hôm nay xem cãi nhau cũng rất thú vị, Vu Tình mua một cân hạt dưa từ trong Thương Thành, nhét đầy hai cái túi.

Cô không để ý đến sự phản đối của Tuệ Mẫn lại nhét cho cô ấy hai túi, hai người vui vẻ đi xem náo nhiệt.

Tuyết Hoa nhìn hai người đi rồi, nhìn Hà Diệp nói: "Hà Diệp, cháu ở nhà trông Hạo Viễn nhé, cô cũng đi xem một lát, ai đến gõ cửa cũng không được mở ra!”

Hà Diệp gật đầu.

Lúc này Tuyết Hoa mới nhanh nhẹn chạy ra ngoài.

Lúc Vu Tình và Vu Tuệ Mẫn đến, nhà Từ Xuân Mai đã có một vòng người vây quanh.

Hai người chen lấn nửa ngày mới chen được vào bên trong.

Chỉ thấy Tô Hoa ngồi trên mặt đất, phía sau là Từ Đại Trụ, còn có ba anh em Từ Phú Quý dẫn theo cả vợ.

Từ Lan Trân thì đứng trước người Tô Hoa, hung tợn trừng mắt nhìn Từ Xuân Mai: "Từ Xuân Mai, tôi biết cô ghen tị với tôi vì tôi và Trương Kế Đông đang yêu nhau, nhưng cô cũng không thể vu hãm tôi như vậy chứ.”

Ánh mắt Từ Xuân Mai né tránh, trong lòng rất bối rối: "Lan Trân, tôi chỉ là thuận miệng đoán một chút, cũng không nói cô làm việc này!”

"Cô không nói sao, người trong thôn chúng ta đều nói là cô nói, Từ Xuân Mai, mọi việc đều phải có chứng cứ, cô từng nhìn thấy rồi hay sao.” Từ Lan Trân thở phì phò bóp thắt lưng nói.

Từ Xuân Mai kéo tay áo mẹ cô ta với vẻ mặt kinh hoảng: "Mẹ ơi, mẹ phải cứu con!”

Mẹ Xuân Mai tức giận, con nhóc chết tiệt này, chọc ai không chọc đi chọc Tô Hoa, cả nhà kia không có thứ gì tốt, bà đây là tám đời xui xẻo sinh ra thứ như vậy.

"Lan Trân, cháu và Trương Kế Đông đang yêu nhau sao?” Một người phụ nữ trong đám đông hỏi.

Từ Lan Trân gật đầu: "Đúng vậy, Từ Xuân Mai cũng thích Kế Đông, cháu đoán là cô ấy ghen tỵ nên mới vu khống cháu như vậy.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều hít sâu một hơi, bọn họ đều biết Trương Kế Đông chính là hộ nghèo trong thôn.

Thằng nhóc này còn có thể khiến cho hai cô gái tranh giành tình cảm của cậu ta, thật đúng là không phải lợi hại bình thường nha.

"Xuân Mai, mày thích Trương Kế Đông sao?" Mẹ Xuân Mai hô to, cái này không được, Xuân Mai nhà cô ta phải gả lên trên trấn, cho dù không lên trấn cũng không thể gả cho Trương Kế Đông.

Hai ông cháu nghèo quắt không sống được lâu nữa, gả qua đó sao có thể sống qua ngày được.

"Mẹ, con, con không có.” Từ Xuân Mai vội vàng lắc đầu nói.

Từ Lan Trân lại đen mặt: "Cô không thích Trương Kế Đông thì cô cho anh ấy tiền làm gì, không có gì sao còn trộm trứng gà cho anh ấy.”

Mẹ Xuân Mai càng tức giận, trực tiếp tát vào mặt cô ta: "Con nhóc chết tiệt này, mày lại dám ăn trộm tiền trong nhà, ôi, sao tao lại sinh ra một thứ vô lương tâm như mày chứ.”

Mẹ Xuân Mai vừa nói vừa gào thét lên.

Mã Thải Lan trong đám người ngẩng đầu lên nói: "Việc này tôi biết, trước đây tôi đi làm ở chuồng lợn thường xuyên thấy Từ Xuân Mai đi tìm Trương Kế Đông. Lúc ấy tôi còn tưởng là hai đứa này đang yêu nhau, không ngờ người Trương Kế Đông yêu là Lan Trân!”

Mã Thải Lan nói xong có chút vui sướиɠ khi người gặp họa, ước gì nhanh chóng để Trương Kế Đông và Từ Lan Trân thành công.

Nhà Trương Kế Đông nghèo kiết xác, nếu Từ Lan Trân gả qua đó, chắc chắn cuộc sống sẽ khổ sở, nói không chừng còn phải thường xuyên trở về nhà mẹ đẻ tống tiền đó.

Càng nghĩ Mã Thải Lan càng vui vẻ, cười trêu ghẹo: "Tôi nói nghe, vẫn là Lan Trân hợp với Kế Đông hơn, hai đứa nó đều đẹp, mặt Xuân Mai thì rỗ, chắc chắn Kế Đông sẽ không thích.”

Trong đám người lập tức truyền đến tiếng cười lớn.

Vu Tuệ Mẫn cũng gật đầu theo: "Vu Tình, chị cũng cảm thấy vậy, Xuân Mai nhìn hơi xấu một chút, lấy về chắc chắn sẽ rất khó chịu.”

Vu Tình không nhịn được mà cười theo, nhìn không ra chị Tuệ Mẫn cũng hài hước như vậy.

"Em cũng vậy, em là một người nhan khống.”

"Nhan khống là gì vậy?” Vu Tuệ Mẫn có chút tò mò.

Vu Tình giải thích: "Chính là người thích trai đẹp.”

Vu Tuệ Mẫn gật đầu: "Vậy chị cũng vậy.”

Hai người nói xong lại dập đầu hạt dưa: "Em nghĩ ai sẽ thắng?”

"Em nghĩ là Tô Hoa.”

"Vì sao?”

"Bởi vì cô ta ngang ngược!”

Vu Tình cảm thấy giọng nói này rất quen thuộc, vừa quay đầu lại cô liền nở nụ cười: "Chị Đại Nha, chị cũng đến xem đấy à, ăn chút hạt dưa đi.”

Trương Đại Nha cũng không khách khí, dù sao thì trước kia mấy đứa nhỏ nhà Vu Tình còn ăn của cô ấy nhiều hơn.

"Ôi, đánh nhau rồi." Đám người hô một tiếng liền nhìn thấy Tô Hoa và mẹ Xuân Mai đánh nhau.

Mấy người Từ Đại Trụ cũng không phải ăn chay, trực tiếp vọt vào nhà Xuân Mai bắt đầu đập đồ đạc.

Mẹ Xuân Mai nóng nảy kêu lên: "Tô Hoa, các người không phải thứ gì mà, thừa dịp chồng tôi xuống ruộng làm việc rồi tập kích, các người thật vô lại.”

Tô Hoa không quản nhiều như vậy, cả nhà đạp nát nhà Xuân Mai rồi mới rời đi.

Đợi đến khi mọi người đều đi rồi, Từ Xuân Mai đã bị mẹ và chị dâu ấn lại đánh cho một trận.

Thừa dịp người bệnh đòi mạng người, việc này Vu Tình làm được, vừa vặn con gái cô cũng ở đây, cô bảo Vu Tuệ Mẫn và Trương Đại Nha rời đi trước, cô dẫn theo con gái tới cửa.

Vừa đi tới cửa, mẹ Xuân Mai liền nhìn thấy Vu Tình, nở nụ cười nói: "Vu Tình, sao cô lại tới đây?”

"Tôi tới tìm Từ Xuân Mai tính sổ!” Vu Tình nhướng mày nói.

Sắc mặt mẹ Xuân Mai lập tức trắng bệch, con nhóc chết tiệt này còn không cho cô ta đường sống, vừa mới tiễn một người đi, bây giờ một bá vương sống lại tới nữa.

"Vu Tình, chuyện con nhóc này làm thì để nó tự mình gánh vác, không liên quan đến nhà chúng tôi." Cô ta thật sự sợ, hiện tại trên mặt vẫn còn đau.

Mấy chị dâu của Xuân Mai cũng biết Vu Tình không dễ chọc, sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước.

Từ Xuân Mai nhìn Tuyết Hoa với khuôn mặt ủy khuất: "Tuyết Hoa, em có ý gì?”

"Ý gì, Từ Xuân Mai, chị cầm tiền của tôi đi lấy lòng Trương Kế Đông, chị cho rằng tôi là kẻ ngốc sao?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuyết Hoa tràn ngập tức giận.

Sắc mặt Từ Xuân Mai trắng bệch, lập tức bò dậy, kéo cánh tay Tuyết Hoa giải thích: "Không phải đâu Tuyết Hoa, em không nên nghe người bên ngoài nói bậy. Chị không có làm như vậy, không phải là chị suy nghĩ cho thanh danh của em nên mới nhận hết mọi chuyện về mình sao, bằng không mọi người biết là em thích anh Kế Đông, vậy sau này em làm gì còn mặt mũi gặp người khác chứ?”

Vu Tình cười lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Từ Xuân Mai: "Vậy có phải chúng tôi còn phải cảm ơn cháu không?”

“Thím, không cần vậy đâu ạ.”

Vu Tình ghê tởm đến buồn nôn, con nhóc này không đi làm diễn viên thì thật đáng tiếc.

"Từ Xuân Mai, Trương Kế Đông đã trả lại tiền cho cháu, vì sao cháu không đưa tiền cho Tuyết Hoa, chúng tôi biết hết mọi chuyện rồi, thế nhưng cháu còn không biết xấu hổ đi nói dối. Tuyết Hoa nhà tôi coi cháu là bạn bè, vậy mà cháu lại đối xử với con bé như vậy.” Vu Tình tức giận nói.

Tuyết Hoa lại hất tay Từ Xuân Mai ra, vẻ mặt ghê tởm nhìn cô ta.